Vô số bông tuyết và Thanh Loan tung bay không ngừng biến ảo, Diệp Tử Lăng lắc mình một cái, chủ động đánh đến trước mặt Lôi Ưng.
"Nữ nhân này... đáng sợ thật đấy." Lôi Ưng nhìn kiếm quang đang rơi xuống, nói thầm trong lòng một tiếng,
khăn che mặt trắng đen biến ảo lộ ra vẻ ngưng trọng, trời đất cũng theo đó mà yên tĩnh lại.
Âm!
Khi sự im lặng chết chóc tràn ngập không khí, ngọn lửa màu đen bùng cháy thành cột lửa hùng vĩ trước mặt Lôi Ưng rồi phóng thẳng lên trời.
Lôi Ưng mở ra năm ngón tay, đón lấy kiếm kia, ngọn lửa và ý chí sấm sét chồng chéo dung hợp, khiến cho uy áp cảnh giới bán bộ thần đan của hắn ta hiện ra cực kỳ đáng sợ.
Răng rắc!
Dưới một kích này, kiếm thế của Phù Vân tế nhật bị vỡ nát, nhưng hoa tuyết bay đầy trời và chín chú Thanh Loan còn lại đều không có dấu hiệu tiêu tan.
Lôi Ưng nhíu mày, nếu cứ tiếp tục đánh tiếp, hắn ta cũng không phá hủy được dị tượng của nàng ta.
Những người khác đều bị nhốt trong này, muốn đuổi theo mấy người còn lại của Phù Vân kiếm tông, gần như là không thể.
Vừa nghĩ tới đây, khăn che mặt trắng đen trên mặt hắn ta không ngừng biến ảo, vẻ mặt hắn ta trở nên dữ tợn.
Tiếng phá không vang lên liên tùng tục.
'Trên bầu trời rừng Huyết Thạch, mấy bóng người điên cuồng bay vụt ra, giữa họ không có bất kỳ trao đổi gì và cũng không có gặp phải bất kỳ rắc rối nào.
Sự im lặng và tĩnh mịch giữa hai bên giống như cục đá, chặn ngang trong lòng mọi người.
Sống sót sau tai nạn, nhưng không ai có vẻ mừng rỡ cả. "Ta không muốn đi nữa..."
Đột nhiên, Lưu Thanh Nghiêm đỏ hồng mắt dừng lại, mấy người đang bay. đăng trước vội vàng quay đầu lại nhìn.
Liễu Nguyên há miệng muốn nói gì đó, nhưng không thốt ra được một chữ nào.
Ai lại muốn đi cơ chứ?
Không ai muốn để một mình Diệp Tử Lăng ở lại bọc hậu cho bọn họ. Huống hồ, còn ở dưới tình huống phải đối mặt với tên Lôi Ưng, đại sư tỷ làm vậy chính là đang chịu chết.
Cho dù nàng ta tung hết mọi tuyệt kỹ thì cũng không thể thắng được đối phương, đến cả hai vị trưởng lão cảnh giới Thần Đan còn bị tên Lôi Ưng đó giết.
Tà tu xếp hạng mười ở biển Khô Huyền, bị hẳn ta tát một cái đã chết ngay. trước mặt mọi người.
Quái vật như thế, chỉ nghĩ thôi đã không rét mà run rồi, sao có thể bỏ Diệp Tử Lăng ở lại đó một mình chứ.
Hai mắt Tiểu Vũ Nhược nhòe nước mắt, nhỏ giọng nức nở, sống mũi cay cay nói không ra lời. Nàng ta lần đầu đi rèn luyện, nàng ta thật sự không ngờ thế giới bên ngoài tông môn lại đáng sợ như vậy.
Nàng ta không muốn mất đi đại sư tỷ, nhưng lại không biết phải làm thế nào mới tốt, tên Lôi Ưng kia, nàng ta còn không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Nghĩ tới đây, tiểu cô nương tuôn trào lệ, trong lòng chỉ cảm thấy mình thật vô dụng.
Lâm Nhất đeo hộp kiếm trên lưng, trong hộp kiếm để nguyên thạch rất nặng, hiện giờ tâm trạng hắn còn nặng nề hơn.
"Lâm Nhất, huynh cũng là đệ tử chân truyền phòng chữ Thiên, huynh có thể không nghe theo lệnh của đại sư tỷ! Huynh nói một câu, bọn ta sẽ đi theo
huynh!" Lưu Thanh Nghiêm chợt nghĩ tới gì đó, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Viễn.
Vẻ mặt những người khác hơi thay đổi, mọi người không kìm được nhìn sang đây.
Đến cả Liễu Nguyên có thân phận cao nhất ở đây cũng im lặng, lẳng lặng nhìn sang Lâm Nhất.
Có lễ là trong lòng hắn ta cũng không muốn đi.
Lâm Nhất lặng người một lát, nhìn vào mắt đối phương xong không hề có ý định trả lời.
"Huynh!"
Lưu Thanh Nghiêm tức giận nói: "Lâm Nhất, huynh nhát gan thế à? Được, huynh không muốn đi, ta tự đi!"
"Đi chịu chết à2” Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên một nụ cười trào phúng, hắn lạnh giọng
'Có khi còn làm liên lụy người khác, không chỉ bản thân chết, còn làm liên lụy đến Diệp cô nương."
Liễu Nguyên nghe vậy thì cảm thấy sa sút, hắn ta khế nói: "Lưu sư đệ, Diệp sư huynh nói đúng, chúng ta phải sống sót, đó là cơ hội mà đại sư tỷ cố gắng giành lấy cho chúng ta. Bây giờ quay lại, thế chẳng phải công sức của tỷ ấy đều phí hết à? Chúng ta sống sót, không bị đám tà tu đó bắt lại, có lẽ đại sư tỷ còn có một hy vọng sống, nếu chúng ta quay lại chịu chết, đại sư tỷ chắc chắn sẽ mất mạng."
Lời hắn ta nói giống như một gáo nước lạnh, vô tình tạt lên mặt mọi người, làm cho tất cả mọi người đều im lặng.
"Nhất sư huynh, ta không muốn sư tỷ gặp bất trắc."
Tiểu Vũ Nhược đỏ hồng cả mắt, nước mắt rơi không ngừng được, nàng ta nhìn Lâm Nhất với vẻ mặt đáng thương rồi nói.
Trong lòng cô nhóc, Lâm Nhất là anh hùng của nàng ta, là người anh hùng đã phá kỷ lục ngàn năm leo lên đỉnh núi Thánh Kiếm, không có gì là hắn không làm được.
Ngay cả công tử Táng Hoa kia, thì cũng không bằng Nhất sư huynh nhà mình.
Liễu Nguyên há mi đang định giải thích cho tiểu Vũ Nhược, thì giọng Lâm Nhất bỗng vang lên: "Mọi người đi đi, đến nơi đóng quân của tông môn quan sát tình hình, trước mắt đó là nơi an toàn nhất."
"Huynh thì sao?" Liễu Nguyên sửng sốt, thất thanh nói.
"Lưu sư đệ nói đúng, ta là đệ tử chân truyền phòng chữ Thiên, ta có thể không nghe theo lệnh của Diệp cô nương." Lâm Nhất nháy mắt, cười nhẹ nói.
"Lâm sư huynh, ta sai rồi, vừa nãy ta hơi mất bình tĩnh..."
Lưu Thanh Nghiêm bình tĩnh lại, tỉnh táo lại, vội vàng xin lỗi. "Phù Vân kiếm tông, chúng đệ tử nghe lệnh!"
Lâm Nhất lập tức thu lại nụ cười, trên khuôn mặt khôi ngô của hắn lộ ra sự nghiêm nghị chưa từng có, hẳn hô: "Lâm Nhất ta lấy thân phận đệ tử chân truyền phòng chữ Thiên của Phù Vân kiếm tông, ra lệnh cho mọi người, bây giờ lập tức rời đi!"
Những người khác nghe vậy thì ngẩn ra, hơi giật mình.
Bọn họ chưa từng nghĩ đến việc để Lâm Nhất quay lại một mình, cho dù muốn quay lại, thì cũng phải là cùng nhau đánh về mới phải.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ, một Lâm Nhất chưa bao giờ lấy thân phận ra chèn ép người khác, lại dùng tới thân phận đệ tử chân truyền phòng chữ Thiên ở thời khắc mấu chốt này.
Liễu Nguyên ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nhất, hai người nhìn nhau, hắn đọc hiểu ý tứ của đối phương, hắn ta nhìn thấy ba chữ trong mắt Lâm Nhất, tin tưởng ta.
Trái tim hắn ta khẽ xao động, nhớ tới hình ảnh La Khuê bị đối phương chém chết, hắn ta gật đầu.
"Bị" Nói xong, hắn ta dẫn mọi người quay người đi, nhưng mọi người nào có nỡ, đi ra khỏi rừng Huyết Thạch, mọi người vẫn ngoái đầu nhìn theo hướng Lâm Nhất đang ở. Lâm Nhất quay người bước đi, hắn lấy mặt nạ Ngân Nguyệt ra khỏi túi trữ vật, rồi lắc đầu cười nói: "Lâm Nhất ơi là Lâm Nhất, mày nghỉ ngơi ở Thương
Huyền phủ một năm là phải đi rồi, cần gì phải đưa mình vào chỗ chết như này..."
Nhưng tấm lòng của người kiếm khách, không cho hắn do dự một tí nào, hắn hít sâu một hơi rồi đeo mặt nạ Ngân Nguyệt lên.
Hắn là Công tử Táng Hoa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...