"Không không không không!"
Bôn Lôi ma kiếm nhếch miệng cười, rồi nói: "Lão tiên sinh hiểu lầm rồi, ông là đại công thần của ta, nếu không có ông thì sao ta có thể cầm được cây thánh binh này. Yên tâm đi, mạng của ông ta nhất định sẽ giết cuối cùng!"
Trong tiếng cười lớn, hắn ta quét mắt nhìn một lượt, rồi lại dừng ở chỗ ba người Ngạn Đằng.
Ba người này sợ hoảng luôn, Huyền Phi và Lôi Lam đều hơi hoảng hốt, bọn họ không kìm được nhìn sang Ngạn Đằng.
Ngạn Đằng cố giữ bình tĩnh, ánh mắt lóe lên, rồi trầm ngâm nói: "Ma kiếm đại nhân, nếu ngài đã là đệ tử của Huyền Thiên Tông, vậy ngài tới Huyền Thương phủ chắc chắn là có nhiệm vụ quan trọng nào đó. Chỉ cần đại ý bằng lòng, ta sẽ đi theo làm tùy tùng cho ngài, vượt núi đao biển lửa ta cũng không chối từ!"
Ánh mắt Lãnh Ngạo Nhiên lóe lên một tia quỷ dị, hắn ta chợt nhếch môi cười: "Con người ngươi thực lực thì bình thường, nhưng không ngu nhỉ, làm con chó của ta vẫn miễn cưỡng đủ tư cách!"
"Đa tạ đại nhân!"
Ánh mắt Ngạn Đằng hiện lên vẻ mừng rỡ, hắn ta lập tức quỳ bụp xuống.
Hắn ta suy nghĩ rất rành mạch, hắn ta làm mất thánh binh Vương Câu, về tông môn chắc chắn chỉ có một con đường chết. Ôm đùi của Bôn Lôi ma kiếm, trái lại còn có một con đường sống, có làm chó thì vẫn tốt hơn là chết.
“Tốt lắm!"
Lãnh Ngạo Nhiên tỏ vẻ hài lòng, hắn ta đưa tay ra chỉ vào đám đệ tử chân truyền của các tông môn khác rồi cười nói: "Những người này, ngươi giết hết hộ tai"
Nét mặt Ngạn Đằng thay đổi, những người này toàn là đệ tử chân truyền của các tông phái khác ở Thương Huyền phủ, một khi giết họ, từ nay về sau hắn ta sẽ không còn đường lui nữa.
Hắn ta sẽ rạn nứt hoàn toàn với Thương Huyền phủ!
Hơn nữa hắn ta sẽ trở nên xấu xa hơn cả tà tu, hắn ta sẽ ngang với bán chủ cầu vinh, rồi từ nhân tài tông môn đi giết tà tu biến thành tay sai của tà tu.
"Đám phế vậy này đúng là không nên làm bẩn tay của đại nhân!"
Ngạn Đằng chậm rãi đứng lên, hắn ta nhanh chóng đưa ra quyết định, dù sao thì Lãnh Ngạo Nhiên chưa có bắt hắn ta giết người của Huyền Vương điện.
Đệ tử chân truyền của tông môn khác, giết thì giết thôi.
"Ngạn Đằng, ngươi điên rồi à?”
Một đám người trông thấy Ngạn Đăng đi về phía họ, ánh mắt họ lộ ra vẻ không thể tin nổi, vừa nãy người này còn đòi giết chết Bôn Lôi ma. Thế mà
đảo mắt một cái, đã trở thành chó săn của đối phương rồi, lại còn tới giết bọn họ. thay đối phương nữa.
"Ngạn Đằng, ngươi đường đường là nhân tài kiệt xuất của Huyền Vương điện, ngươi chỉ có tí cốt khí này thôi sao?" Đệ tử chân truyền ở tông môn khác tức giận nói.
Ngạn Đằng thản nhiên nói: 'Một đám người chết, ta cần giải thích với các ngươi à?"
Lãnh Ngạo Nhiên cười nhưng không nói gì, hắn ta im lặng nhìn cảnh này, người này làm chó cũng không tồi.
Tối nay thu hoạch được lớn, đúng là không thể nào tưởng tượng được.
Nhưng đúng vào lúc Ngạn Đằng định ra tay giết người, có tiếng tiêu như tiếng trời vang lên dưới ánh trăng mênh mông.
Sau đó, tiếng tiêu càng ngày càng gần, kiếm ý ẩn chứa trong tiếng tiêu vang lên không dứt trong thiên địa.
Ở xa xa, có thể trông thấy một thân ảnh màu bạc, đang từ từ tới gần trong ánh trăng.
Một khúc đứt ruột gan, biết tìm tri âm ở chân trời nào!
Một khúc tạ lê hoa, chỉ có hoa hồng đỏ trong tuyết!
Một khúc hồng nhan cười, chuyện này sao có thể nhớ lại từ đầu! Một khúc luân hồi khổ, thân này biết gặp quân ở nơi nao!
Một khúc loạn giang sơn, chúng ta há lại là vật trong ao, kiếm này đi ra liền bất phàm!
Tiếng tiêu vang vọng, trùng trùng điệp điệp, như hát như cười, dưới bầu trời đỏ rực càng trở nên khuấy động, khiến cho người ta nhiệt huyết dâng trào không thể kìm chế.
"Công tử Táng Hoa tới rồi!"
Tinh thần quần chúng phẫn nộ, một cái tên xuất hiện trong đầu tất cả mọi người, rồi buột miệng nói ra. Chính là công tử Táng Hoa đang nổi như cồn dạo gần đây, người được xưng là tiêu kiếm song tuyệt, một tiêu một kiếm, tung hoành Thương Huyền phủ.
Nhưng chỉ cần là tà tu mà hắn nhìn trúng, thì không một ai là ngoại lệ, tất cả đều chết hết. Sự tích của hắn được lan truyền vô cùng thần kỳ, trong suy nghĩ của rất nhiều người, hắn gần như là tồn tại vô địch ở cảnh giới Tinh Quân.
Công tử Táng Hoa?
Ngạn Đằng ngẩn người, thằng cha này, sao lại tới vào lúc này chứ.
Hắn ta vừa mới làm chó cho Bôn Lôi ma kiếm, vừa định ra tay chém chết đệ tử chân truyền của tông phái khác, thì công tử Táng Hoa xuất hiện, khéo không
cơ chứ.
Làm hắn ta mất hết mặt mũi, cái mạng này đã nhặt về được rồi, nhưng sau này cũng chẳng còn mặt mũi nào mà lăn lộn ở Thương Huyền phủ nữa.
Đáng hận! Vẻ mặt Ngạn Đăng rất xấu, tay phải siết chặt thành nắm đấm, trong lòng khó chịu vô cùng.
"Được cứu rồi."
Gia chủ nhà họ Khâu nhìn thấy thân ảnh màu bạc đang dần lại gần kia, nét mặt ông ta hiện ra vẻ mừng rỡ, ông ta chậm rãi đứng lên.
Tiếng tiêu dừng lại, Lâm Nhất bỏ Tử Ngọc Thần Trúc Tiêu xuống, dưới chiếc mặt nạ màu bạc, không ai nhìn rõ nét mặt của hắn. Đôi mắt hắn có nét lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống, im lặng nhìn Bôn Lôi ma kiếm.
"Lại một đứa nữa đến nộp mạng à?”
Lãnh Ngạo Nhiên nhìn sang đối phương, hai tay cầm chặt thương bạc rồi nhếch mép cười một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...