Trên quyển trục, chỉ còn lại cái tên cuối cùng - Bôn Lôi Ma Kiếm Lãnh Ngạo Hàn.
Trong số các tà tu ở phủ Thương Huyền, người này có cá tính khá mạnh, không giống như những tà tu khác luôn thận trọng, kín đáo.
Hắn ta rất phô trương, thậm chí có thể nói là khoe khoang.
Đúng như cái tên, chữ "Ngạo" hoàn toàn thể hiện rõ tính cách của hắn ta. Mỗi lần ra tay, hắn ta đều gửi chiến thiếp, rầm rộ thông báo cho đối phương biết mình sẽ đến vào lúc nào để lấy đi thứ mình muốn.
Không hề e sợ đối phương tìm người mai phục, dẫn đến các đệ tử thân truyền của tông môn.
Điều đáng sợ nhất ở tên này là hắn ta không chỉ không sợ đối phương mai phục, mà còn cố ý dụ dỗ các đệ tử thân truyền của tông môn đến, rồi giết ngược lại những kẻ đang muốn nổi danh như bọn họ.
Dù sao thì xuất thân của các đệ tử thân truyền của tông môn cũng phong phú hơn người khác rất nhiều, tùy tiện cướp bóc vài tên là đã có một khoản tài nguyên tu luyện lớn.
Đây là một kế sách cực kỳ hung hiểm, có thể nói là dương mưu, hơi bất cẩn một chút là tự hại mình.
(*): Dương mưu là mưu kế của người quân tử, người khác biết đấy là mưu nhưng vẫn phải thuận theo hoặc không thể chống trả. Truyện Tiên Hiệp
Nhưng mỗi lần hắn ta đều có thể toàn thân trở ra, số đệ tử thân truyền chết dưới tay hắn ta ngày càng tăng, khiến uy danh hung hãn của hắn ta trong phủ Thương Huyền ngày càng đáng sợ.
Nửa năm trước, một gia tộc trực thuộc Phù Vân Kiếm Tông nhận được chiến thiếp, mời Diệp Tử Lăng đến trấn thủ.
Nhưng kết quả là Phù Vân Kiếm Tông không những mất mấy đệ tử thân truyền, tên này còn thoát khỏi tay Diệp Tử Lăng, gây tổn hại lớn đến uy tín của Kiếm Tông.
Với Diệp Tử Lăng mà nói, đây cũng là một thất bại nặng nề.
Dù sao lúc đó nàng ta vừa mới lĩnh ngộ Kiếm Ý Thông Thiên, đang ở thời kỳ khí phách hào hoa phong nhã, bị đánh một đòn cảnh tỉnh không nhẹ.
"Tên này phách lối như vậy, chẳng lế có ẩn giấu thực lực gì sao? Ngay cả Kiếm Ý Thông Thiên cũng không thể nhốt được hắn..."
Lâm Nhất suy nghĩ về những tin tức liên quan đến hắn ta, mạch suy nghĩ nhanh như điện.
Người này rất bất thường, khác hẳn với các tà tu mà hắn từng giết trước đây, việc bất thường tất có yêu quái.
Một cửa này, e rằng không dễ vượt qua.
Cất quyển trục đi, Lâm Nhất không vội vàng lên đường. Hản khác với Tiểu Băng Phượng và con mèo ngốc. Hai vị này uống xong canh cá, ăn xong Kim Liên Tử Diễm, tùy tiện chơi đùa một lúc là có thể tiêu hóa tốt.
Hắn không thoải mái như vậy, dù sao một cây Kim Liên Tử Diễm này cũng là linh dược cực phẩm ngàn năm, tim sen còn nhuốm máu thụy thú, vô cùng phi phàm.
Lâm Nhất ngồi xếp bằng, vận chuyển Phù Vân Kiếm Quyết, luyện hóa dược. lực Kim Liên Tử Diễm còn sót lại trong cơ thể.
Ào!
Trong bảy đại khí hải, sáu đóa hoa Tỉnh Ma từ từ nở rộ, dưới ngọn lửa thiêu đốt, dược lực của Kim Liên Tử Diễm liên tục tuôn vào trong đó.
Chân nguyên cuồn cuộn, kích động không ngừng trong cơ thể, tu vi của Lâm Nhất tăng tiến với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Ba ngày sau.
Lâm Nhất mở mắt ra, tỉnh quang lóe lên trong đôi mắt, phun ra một ngụm trọc khí.
Lúc này tu vi đã đột phá đến Thiên Phách cảnh tầng 7 đại thành, tốc độ tăng tiến tu vi nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của Lâm Nhất.
Hắn đến từ hạ giới, tiềm lực thân thể vẫn còn nhiều chỗ chưa được khai quật. Sau khi dùng thiên tài địa bảo, tu vi lập tức từ tiểu thành bạo tăng đến đại thành.
Thực tế, nếu Lâm Nhất muốn, lúc này tiếp tục luyện hóa đan Tinh Thần, một hơi trực tiếp phá vỡ cảnh giới Tinh Quân, thăng cấp đến cảnh giới Tinh Nguyên, sẽ không có bất kỳ trở ngại nào.
Tích lũy của hẳn trên con đường Thông Thiên sớm đã đủ rồi, chỉ là chuyện thuận lý thành chương mà thôi.
Nhưng như vậy không có ý nghĩa gì, thứ hắn theo đuổi là Thiên Phách Vô Thượng cực cảnh, là Thất Hoa Tụ Đỉnh trong truyền thuyết.
Chỉ có như vậy, mới có thể tranh phong với những thiên kiêu đỉnh cấp nhất ở đại thế giới này, mới có thể bù đắp khoảng cách về căn cơ giữa hắn và những thiên kiêu yêu nghiệt kia.
"Nên đến đảo Lưu Quang rồi!"
Lâm Nhất khế tự nói, tình báo trên quyển trục cho thấy, nơi Bôn Lôi Ma Kiếm xuất hiện lần tới chính là đảo Lưu Quang.
Đảo Lưu Quang, hòn đảo lớn thứ hai ở biển Phù Vân, chỉ sau đảo Phù Vân. Trên hòn đảo này có rất nhiều thế gia địa phương. Nhiều thế hệ của bọn họ đều bám rễ trên đảo, truyền thừa lâu đời, mỗi nhà đều tích lũy tài phú khá lớn.
Trên cơ bản những thế gia địa phương này đều phụ thuộc vào Tứ Đại Tông
Môn, mỗi năm đều cống nạp một lượng lớn tài nguyên.
Bình thường những tà tu muốn nhòm ngó họ đều phải cân nhắc kỹ. tài nguyên mà các thế gia địa phương này cống nạp rất lớn, Tứ Đại Tông Môn đều coi trọng, sẽ không để mặc cho tà tu cướp bóc.
Trên đảo Lưu Quang, thế gia địa phương lớn nhất chính là Khâu gia. Thực lực của Khâu gia này cũng khá mạnh.
Ngoài tộc trưởng có tu vi Tinh Hà cảnh, còn có mấy vị tộc lão có tu vi Tỉnh Nguyên cảnh. Cộng thêm các khách khanh Tinh Quân mà Khâu gia mời đến.
€ó thể nói tà tu bình thường căn bản không dám trêu chọc. Nhưng Bôn Lôi Ma Kiếm hiển nhiên không phải tà tu tâm thường.
Nửa tháng trước, hắn ta gửi chiến thiếp cho Khâu gia, yêu cầu thị tộc Khâu Sơn chuẩn bị 8000 viên đan Tinh Thần, nếu không sế tắm máu cả thị tộc Khâu Sơn.
8000 viên đan Tinh Thần với Khâu gia mà nói, dọn trống hết cả gia tộc cũng chưa chắc lấy ra được.
Cho dù thật sự lấy ra được, cả gia tộc e rằng cũng bị tổn thương nguyên khí nghiêm trọng, trong vòng trăm năm không thể hồi phục.
Lúc này đại sảnh của Khâu gia vô cùng náo nhiệt.
Các đệ tử thân truyền từ các tông môn lớn của phủ Thương Huyền tụ tập ở đây. Ngoài đệ tử thân truyền của Tứ Đại Tông Môn, còn có không ít thế lực tông môn hơi yếu hơn nghe tin kéo đến.
Trong đó có người là vì tiền thưởng của Khâu gia. Lần này Khâu gia lấy ra tiền thưởng lên tới gần 1000 viên đan Tinh Thần.
Có thể coi là chỉ khá mạnh, nhiều hơn cả quà tặng vào tông môn của đệ tử thân truyền, đủ để khiến lòng người dao động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...