Lâm Nhất ngắt lời nàng ta: "Tiểu Băng Phượng, ngươi nhìn xem đó là cái gì?" Lại không cho bản đế nói hết câu!
Tiểu Băng Phượng tức giận: "Hừ, ngươi bảo bản đế nhìn thì bản đế sẽ nhìn sao, nghĩ hay nhỉ, bản đế không nhìn!"
"ỒI Cái kia là gì vậy, núi xanh, thật sự là núi xanh, Lâm Nhất, ngươi đoán đúng rồi"
Tiểu Băng Phượng nói không nhìn, nhưng đầu vẫn quay lại, lập tức kinh ngạc kêu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa ra ý cười phấn khích tột cùng.
Quả nhiên phía sau muôn vạn đám mây trắng kia, có những ngọn núi xanh ẩn hiện.
Sau những ngọn núi xanh, là bầu trời vô tận với vô số vì sao lấp lánh.
“Vân ngoại thanh sơn, bích lạc tinh thần. - Núi xanh ngoài mây, ngôi sao lấp lánh trên bầu trời!
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ tự đắc, cười nói: "Đã bảo ta là thiên tài kiếm
đạo vô song trong muôn vạn người mà."
"Hừ, bản đế tin ngươi mới là lạ, lúc nấy còn nói cái gì mà 'kiếm khách chúng †a, sợ quái gì cái chết, kết quả sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, tim đập thình thịch, bản đế nghe rõ mồn một đấy." Tiểu Băng Phượng khinh khỉnh nói.
Lâm Nhất cười trừ: "Bọn ta là thanh niên nhiệt huyết, đương nhiên ngươi không hiểu rồi!"
"Ngươi nói cái gì?"
Tiểu Băng Phượng lập tức nổi đóa, Lâm Nhất đang nói nàng ta già, điều này không thể chấp nhận được.
"Ha ha ha, ta không nói gì cả."
Lâm Nhất cười lớn vài tiếng, nhảy về phía trước trên đám mây trắng, thân hình lập lòe, Tiểu Băng Phượng vừa tức vừa vội, nhanh chóng đuổi theo.
Hai người cứ thế đùa giỡn trên biển mây, không ngừng tiến lại gần phía ngọn núi xanh.
XetI
Khi sắp đến gần ngọn núi xanh, Lâm Nhất dừng lại, nhìn chăm chú về phía trước.
Nhìn từ xa không lớn lắm, nhưng khi thực sự tiến lại gần mới cảm nhận được khí thế bàng bạc, đến tận chân núi e rằng phải che khuất cả bầu trời, khiến người ta khó thở.
"Lâm Nhất, lúc nấy ngươi nói bản đế cái gì?" Tiểu Băng Phượng trừng mắt, phồng má tức giận, dám nói bản đế già, điều này tuyệt đối không thể tha thứ, bản đế là Đồ Thiên Đại Đế mài!
Hôm nay nhất định phải nói rõ ràng với Lâm Nhất, không thể cho qua chuyện này được.
Lâm Nhất xoay người lại cười tít mắt, nhìn chăm chăm Tiểu Băng Phượng, không nói gì, nhìn đến nỗi nàng ta e dè xấu hổ, mới cười nói: "Ta nhận ra đôi mắt ngươi rất đẹp, đồng tử trong veo như nước mùa thu, sáng ngời như ngọc lưu ly, giống như vì sao lạnh lếo trên trời, cũng như viên ngọc quý trong núi tiên, nước là ánh mắt đung đưa, sương trắng vắt qua sông, núi là chân mày nhíu lại, khói sóng mênh mông."
Tiểu Băng Phượng nghe những lời ấy, trong lòng thấy vui sướng, nhưng vẫn giả vờ khinh khỉnh cười nói: "Đương nhiên rồi, đây là mắt phượng của bản đế mà!"
"Đúng, đó là mắt phượng hàng thật giá thật, đi thôi!" Lâm Nhất cười tươi nói.
Một lớn một nhỏ, hai bóng người tiến về phía trước trên biển mây mênh mông.
Biển mây mờ mịt, sóng vỗ bạc đầu, mênh mông bát ngát, đạp trên đó tựa tiên nhân ngự gió. Lâng lâng nhẹ nhõm, giống như mọc cánh phi thăng thành
tiên.
Núi xanh ngoài mây, ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, hóa ra cảnh đẹp như: vậy.
Trên mặt Tiểu Băng Phượng đầy ý cười, nhưng đi được một lúc, phát hiện có điều không đúng, hai hàng lông mày nhíu lại.
Lâm Nhất vừa nói gì về nàng ta nhỉ? Sao mình không nhớ nổi.
"Lâm Nhất thối kia, vừa rồi có phải ngươi ám chỉ ta già rồi phải không? Đúng không hả?" Tiểu Băng Phượng bất mãn nói.
Lâm Nhất cười đáp: "Đâu có, ngươi nhìn núi đi, cao thật!"
"Hừ, năm đó bản đế chỉ cần giơ một ngón tay là đè nó xuống rồi." Tiểu Băng Phượng liếc mắt, khinh khỉnh nói.
Lâm Nhất cười khẽ, phi thân lên đỉnh núi xanh.
Lên tới đỉnh, gặp phải tượng đá canh giữ cửa thứ mười một, phía sau có một vách đá.
Vô số vết kiếm đan xen, sát khí sắc bén tràn ngập, nghe bên tai giống như tiếng kiếm vang leng keng.
"Ta đến vượt cửa."
Lâm Nhất nói với tượng đá.
Tượng đá nhẹ nhàng đáp: "Trong núi có tranh, phá được tranh thì qua cửa."
Lâm Nhất cũng không nhiều lời, tìm kiếm dấu vết trên vách đá, vách đá này rõ ràng khác với những vách trước. Ẩn chứa kiếm ý mạnh mẽ hơn, vết kiếm đan
xen, sương mù mênh mông, khó có thể nhìn thấu.
Hắn thúc giục kiếm ý Thông Thiên đến cực hạn, đôi mắt tỏa ánh sáng lờ mờ, tóc dài bay phất phơ, gương mặt như ngọc quý, vẻ nghiêm túc tột cùng.
Khó quát
Thời gian trôi qua, nửa canh giờ sau, Tiểu Băng Phượng bỗng nói: "Lâm Nhất, mắt ngươi đang chảy máu kìa."
Máu tươi chảy ra từ hốc mắt, nhưng Lâm Nhất không thèm quan tâm, chỉ tìm kiếm bức tranh tồn tại trong núi này.
Tìm thấy rồi!
Lâm Nhất khẽ cười, trong tầm mắt của hắn, một bức tranh bày ra. Lúc bức tranh hoàn toàn hiện ra, một luồng sáng hóa thân thành bóng người, trong nháy mắt đã tới trước mặt Lâm Nhất.
Keng!
Lâm Nhất rút kiếm đón đỡ, hai thân ảnh giao thủ như chớp nhoáng, chốc lát đã mơ hồ không rõ.
Chỉ còn lại kiếm quang đan xen, chân nguyên xao động.
Trận chiến tương đối khốc liệt, cho đến khi Lâm Nhất triệu hồi Tử Diên Kiếm Trận, mới miễn cưỡng giành thắng lợi.
Điểm sáng trong bức tranh nhập vào mi tâm của hắn, một lưồng thông tin trào vào trong đầu, chính là kiếm thứ mười một của Phù Vân Thập Tam Kiếm.
Trùng hợp thay, một kiếm này lại mang tên Bích Lạc Tinh Thần! Lâm Nhất mở mắt ra, lau vết máu nơi khóe miệng, cười nói: "Quả nhiên!"
"Kinh văn, mau nhớ kỹ đi." Tiểu Băng Phượng thấy Lâm Nhất cười ngớ ngẩn, chỉ vào vách đá, vội vàng la lên.
"Được rồi."
Lâm Nhất mỉm cười, khoanh chân ngồi xếp bằng, ghi nhớ từng lời kinh văn hiện ra trên vách đá.
Thật lâu sau, khi hắn đứng dậy, tượng đá khẽ nói: "Đã qua cửa này!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...