“Giới tử là cái thá gì!”
Chẳng biết từ khi nào Lâm Nhất đã cầm Táng Hoa trong tay, thân kiếm rực rỡ ánh sáng chậm rãi chui vào vỏ.
Keng!
Đợi đến khi tia sáng cuối cùng trên thân kiếm chui vào vỏ, cơ thể ba người họ lập tức nổ thành hai nửa, tình trạng tử vọng cực kỳ thê thảm.
Rồng có vảy ngược, chạm vào là chết!
Giới tử?
Không cần biết là ai đến, ba người này cũng đều phải chết!
Rồng có vảy ngược, chạm vào là chết!
Ba chiến tướng của ba chiến giới Thiên Càn, Thần U và Huyền Long đều đã chết, không còn một ai, kể cả những tên thủ lĩnh chiến tướng được gọi là phụ tá đắc lực của đám giới tử.
Máu chảy đầm đìa trên thánh đàn.
Những mảnh xương gãy, các chi bị cụt, mùi máu tanh nồng nặc cứ thoang thoảng không mất. Trước đó đã từng có rất nhiều người chết tại đây, đám tay sai và nhân tài kiệt xuất giới vực cấp cao kia đã khiến cho thánh đàn máu chảy thành sông từ lâu.
Giờ lại cộng thêm cái chết của các chiến tướng, nơi đây đã trở thành địa ngục trần gian.
Hơi thở khủng khiếp phóng ra từ trên người Lâm Nhất, hắn đứng trên thánh đàn, sắc mặt u ám trông rất đáng sợ.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hắn, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ tột cùng, không thể tin được và không dám tưởng tượng.
Giới tử đã lên tiếng mà Lâm Nhất vẫn không chịu dừng tay, nói giết là giết ngay, một nhát kiếm chém ngang bầu trời, kiếm ý Thông Thiên, mạnh mẽ giết chết ba tên thủ lĩnh chiến tướng.
“Lâm Nhất!”
Một tiếng rít gào đầy tức giận vọng lại từ nơi rất xa, đó là giọng của đám giới tử. Giọng nói của họ ẩn chứa cơn thịnh nộ, họ đã nổi giận, phóng thích ánh sáng vô cùng đáng sợ từ phía xa trông như ba mặt trời rực rỡ toả ra ánh sáng.
Ánh sáng ấy chói mắt vô cùng khiến người ta không thể nhìn thẳng, cảm nhận được hơi thở đáng sợ.
Rầm!
Hàn ý vô tận kéo đến, sương lạnh phủ kín mặt đất, tức khắc đã lan rộng ra xung quanh.
Đó là sát ý và lửa giận của các giới tử!
Họ đang chạy tới từ một nơi rất xa, có thể truyền giọng nói đến nhưng lại không thể ngăn cản Lâm Nhất giết người, chỉ có thể trơ mắt nhìn, hận ý trong lòng không tài nào tưởng tượng nổi.
Đây là chuyện chưa từng có!
Trên thánh đàn, Lâm Nhất quay mặt về phía nơi phát ra âm thanh, ánh mắt nhìn về phương xa.
Ở nơi đó, ba giới tử đang nhanh chóng chạy đến với tốc độ nhanh như chớp. Toàn thân họ toả sáng như ngọc, lao tới từ giữa tầng mây như một vì sao.
Ánh mắt của họ đều đổ dồn vào Lâm Nhất, luồng sát ý đó khiến Lâm Nhất phải nổi da gà dù đang cách rất xa.
Bùm!
Bỗng nhiên, bốn phía thánh đàn phát ra một tiếng nổ lớn khiến mọi người không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ ba giới tử đã đến rồi?
Ngay sau đó mọi người hiểu ra.
Là sát ý của Lâm Nhất đang đọ sức với sát ý của ba giới tử từ xa.
“Thứ hạ giới thấp hèn, ngươi chết chắc rồi! Trên con đường thông thiên này, dù ngươi có trốn đến đâu thì cũng không ai có thể cứu được ngươi đâu!”
Giọng nói của các giới tử trở nên to hơn rất nhiều, đinh tai nhức óc hệt như tiếng sét, họ đã đến gần hơn.
Lâm Nhất tỏ vẻ thờ ơ, trong mắt bắn ra tia sáng lạnh đầy sắc bén, hắn không hề e sợ, lạnh giọng nói: “Nói mạnh miệng thật đấy! Ta sẽ chờ các ngươi ở trận chiến cuối cùng tại cuối thiên lộ! Rồi cũng sẽ có một ngày người trong thiên hạ biết được rằng, giới tử cũng chỉ là gà đất chó sành khi ở trước mặt ta thôi!”
Dáng điệu khí phách, kiêu ngạo như thế khiến rất nhiều người há hốc mồm, không thể tin được.
Kể từ khi con đường thông thiên xuất hiện thì chưa từng có ai dám nói chuyện với yêu nghiệt chiến giới bằng giọng điệu đó. Giới tử cũng chỉ là gà đất chó sành thôi!
Hai phe đã đến tình trạng không chết không ngừng, chuyện tới nước này đều do đối phương ép buộc.
Có bảo cốt trong người là tội nặng!
Thế gian làm gì có đạo lý này?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...