Chương có nội dung bằng hình ảnh
Không gian dao động nhè nhẹ, làm nổi lên gợn sóng. Ánh mắt Lâm Nhất nhìn ra phương xa, đối phương đã hoàn toàn đi mất.
Hắn không ra tay là vì không phân rõ nàng ta là địch hay bạn, cũng không dám bảo đảm trong tay đối phương có còn con át chủ bài nào không.
Bây giờ nhãn lực của Lâm Nhất nâng cao, có thể cảm ứng được sức mạnh cực kỳ đáng sợ của phong ấn trong cơ thể đối phương.
“La huynh, mọi người biết lai lịch người phụ nữ đó không?”
Lâm Nhất nhìn ba người, lên tiếng hỏi.
Quân Mộng Trần trả lời: “Ở khu vực Chu Tước nàng ta được gọi là Tuyết mỹ nhân, có rất nhiều thủ đoạn, khiến không ít kẻ ác chịu thiệt. Có lời đồn rằng, nàng ta đến từ một phương chiến giới, nàng ta không phủ nhận, cũng không thừa nhận”.
Lại là mười phương chiến giới!
Ánh mắt Lâm Nhất lấp lánh, không phải lần đầu hắn nghe thấy cụm từ này.
“Người trong chiến giới không thể chọc giận. Bọn họ là tồn tại như cấm kị ở con đường thông thiên, ngự trị trên tất cả giới vực. Dù là giới vực cấp cao cũng chỉ như sâu kiến trong mắt bọn họ. Lâm huynh không ra tay với nàng ta là quyết định rất chính xác, lai lịch của nàng ta khiến người ta kiêng dè, có thể không trở thành kẻ địch là tốt nhất”.
La Chấn nhìn về phía Lâm Nhất, trong lòng hơi hổ thẹn nói.
Hắn ta rất sợ Lâm Nhất ra tay với Bùi Tuyết, như vậy sẽ gây ra rất nhiều rắc rối, thậm chí sẽ liên lụy đến ba người bọn họ.
“Mười phương chiến giới thật sự mạnh vậy sao?”
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ nghi hoặc, trầm ngâm nói.
Hắn vừa mới đến con đường thông thiên đã nghe đám người Phương Thiếu Vũ nói, nhưng cũng chỉ nhắc qua một lần. Sau này, hắn cũng nghe một vài cách nói, nhưng chưa bao giờ tìm hiểu trực diện, đối với hắn mà nói nó luôn bao bọc bởi một lớp sương mù.
“Rất mạnh!”
Sắc mặt La Chấn nghiêm trọng chưa từng thấy: “Pháp tắc thiên địa của mười phương chiến giới và đại thế Côn Luân không có khác biệt gì rõ ràng, đều có con đường thông thẳng đến đại thế. Giới vực có thể trở thành chiến giới thì hoặc là có bảo địa truyền thừa cực kỳ xa xưa, hoặc là có thần binh chí bảo tọa trấn, hoặc là từng sinh ra người lỗi lạc một tay che trời. Mỗi người ở đại thế của mình đều có truyền thừa không thua kém gì đại giáo và tông môn siêu cấp, chiến giới tương đương với đất sở hữu của những người lỗi lạc của đại thế đó”.
Hóa ra là vậy.
Trong lòng Lâm Nhất hiểu ra, đã có hiểu biết đại khái về mười phương chiến giới.
“Khu vực Thương Long cũng từng có yêu nghiệt của mười phương chiến giới giáng lâm. Bọn họ đều đang tìm kiếm thứ gì đó, nán lại không bao lâu thì đi… Khoảng nửa năm trước, ta từng nhìn thấy ở xa xa, lúc đó bọn họ đã có phong thái không thua kém ngươi của hiện tại!”, La Chấn nhìn về phía Lâm Nhất, cẩn trọng nói.
Hắn ta có cách nghĩ khá bảo thủ. Hắn ta cảm thấy yêu nghiệt chiến giới mà mình thấy lúc đó còn mạnh hơn Lâm Nhất bây giờ.
Người trong chiến giới cũng đang tìm kiếm thứ gì đó?
Lâm Nhất biến sắc, hình như Nguyệt Vi Vi cũng đang tìm kiếm thứ gì đó, chẳng lẽ là cùng một bảo vật?
“Đa tạ đã cho biết”.
“Khách sáo rồi, vậy bọn ta đi trước, cuối con đường thông thiên gặp lại!”.
Trò chuyện trong chốc lát, mấy người họ chắp tay cáo từ.
Đợi đám người La Chấn đi xa, Lâm Nhất nghiền ngẫm tin tức vừa mới nhận được, gần giống với suy đoán của hắn.
Nguyệt Vi Vi gặp phải rắc rối, có lẽ là đắc tội với một vài kẻ ác nào đó, những kẻ ác đó khiến nàng ta vội vã chạy trốn, rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Bây giờ Lâm Nhất đã gần như xác định được, có lẽ Nguyệt Vi Vi đắc tội với những yêu nghiệt của chiến giới đó!
Chẳng trách nàng ta mới bắt đầu đã đi, nàng ta không muốn mang lại phiền phức cho mình. Với thực lực lúc đó của mình, đối diện đám người đó e rằng một ánh mắt đã thất bại và diệt vong.