Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt
Vẻ mặt ba người lập tức trở nên lo lắng, nhìn Lâm Nhất với ánh mắt tràn đầy lo âu. Ai cũng muốn mở miệng khuyên Lâm Nhất nhanh chóng rời khỏi đây, sau này lại báo thù cho họ.
Nhưng họ đều bị thương quá nặng, muốn mở miệng nói chuyện cũng rất khó, chỉ có thể lo lắng há miệng.
Giữa không trung, Lâm Nhất nhìn thấy vậy lập tức hiểu được ý của bọn họ, không khỏi nổi giận!
Đám khốn kiếp kia đúng là đáng chết!
"Là Lâm Nhất!"
Trong số thủ lĩnh của bảy giới vực cấp cao lập tức có mấy người nhận ra Lâm Nhất, sắc mặt thoáng chốc thay đổi.
"Ta còn tưởng là ai kiêu ngạo như vậy, hóa ra là tên nhóc nhà ngươi!"
Thạch Minh giơ tay lên, tuy chậm rãi hạ xuống nhưng trong mắt vẫn hiện lên vẻ khinh bỉ.
Hắn ta có nghe nói đến tên kia, thách thức với cá hai giới vực cấp cao lớn trên quảng trường Thánh Đàn nhưng vẫn không hề hấn gì, còn ngông cuồng không coi giới vực cấp cao ra gì.
Tuy sức mạnh rất khủng bố, nhưng giờ hai giới vực Huyết Cốt và Liệt Dương đang tìm hắn khắp nơi trong Thương Long Cấm Giới.
Trước mắt e rằng đang trốn chui trốn nhủi như chuột chạy qua đường, nghĩ chắc hắn cũng không dám đắc tội mình... Huống chi, suy cho cùng tên nhóc đó vẫn chỉ là anh tài của giới vực cấp thấp nên trong lòng Thạch Minh vẫn có chút khinh bỉ.
"Lâm Nhất, chuyện này không liên quan đến ta, bạn của ngươi không phải do chúng ta bắt, cũng chẳng phải do chúng ta đánh bị thương".
"Chuyện này cũng không liên quan đến giới vực Thiên Mạc bọn ta".
"..."
Nhưng hắn ta vừa nói xong, sắc mặt mấy thủ lĩnh của giới vực cấp cao đằng sâu đều có chút lo lắng, cố gắng phủi sạch quan hệ.
Trông như vô cùng sợ hãi Lâm Nhất, phủi sạch quan hệ xong cũng không dám rời đi ngay.
Dường như đang đợi Lâm Nhất xử lý, trường hợp thoáng chốc trở nên cực kỳ quỷ dị, đám người đông nghìn nghịt trước cửa tông môn cũng bị chấn động trước cảnh tượng ấy.
Sắc mặt Lâm Nhất vẫn bĩnh tĩnh như không, hắn đại khái có thể đoán được vài tên thủ lĩnh của giới vực cấp cao ấy đã biết được tin đám Liễu Mộ chết trong tay mình.
"Cút!"
Lâm Nhất lạnh lùng nói: "Tốt nhất là cầu nguyện các ngươi không có lừa ta, không thì Lâm Nhất ta thề sẽ chẳng ai trong số các người có thể rời khỏi đây!"
Thiếu niên nhấn mạnh từng chữ, giọng nói tràn ngập sát khí khiến người ta không rét cũng run.
Mấy tên thủ lĩnh giới vực cấp cao mở miệng ban nãy cũng không chút để ý bị Lâm Nhất quát, tả cả đều như trút được gánh nặng. Sau khi chắp tay chào bèn vội vàng rời đi, thậm chí còn không thèm liếc truyền thừa Tinh Cung được bảo tồn đầy đủ kia lấy một cái.
Vèo! Vèo! Vèo!
Từng tiếng xé gió vang lên, phút chốc sáu tên thủ lĩnh của giới vực cấp cao và những thành viên trong gia tộc đã chạy xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...