Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt

Quyền mang đáng sợ của Mặc Diễm đánh vào hộp đựng kiếm phát ra tiếng động nặng nề quanh quẩn khắp núi, đinh tai nhức óc như tiếng sấm.

Trọng lượng của hộp kiếm Tử Diên vượt xa dự đoán của Mặc Diễm, sức bật lại khiến hắn ta phải đau đớn kêu rên, không thể tiến thêm nửa bước.

Lâm Nhất xoay một vòng ngay giữa không trung rồi ngoắc tay, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy sắc bén, đôi mắt sáng ngời, hắn trầm giọng: “Kiếm tới!”

Soạt!

Hộp đựng kiếm bị Mặc Diễm đánh bay đột nhiên bắn lên, vô số cánh hoa vàng bay múa, chiếu sáng rực rỡ như ngọn lửa.

Khi năm ngón tay Lâm Nhất siết lại, tay trái cầm vỏ kiếm, tay phải nắm chặt chuôi kiếm.

Kiếm xẹt qua trước mắt Lâm Nhất như nước chảy, toả ra ánh sáng chói loá, mái tóc dài tung bay, khuôn mặt tuấn tú như yêu không thể tìm ra bất kỳ góc chết nào dưới ánh sáng này. Khuôn mặt này dường như bị thời gian đóng băng, thanh kiếm này đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở, chiêu mà Lâm Nhất thi triển là chiêu kiếm thứ hai trong Trảm Thiên tam kiếm.

Thanh Tiêu tại thụ, Tử Diên hoa khai!


Dưới gầm trời này, một kiếm trảm xuống!

Soạt!

Ô Mạc đang lao tới còn chưa kịp phản ứng đã bị chiêu kiếm này chém cho lùi lại, ngay cả đạo giáp mà Kim Ti Ma Viên không thể xé rách kia cũng bị chiêu kiếm này chém thành nhiều mảnh nhỏ.

Phụt!

Ô Mạc hộc ra một búng máu, quỳ một chân xuống đất, nửa thân trên của hắn ta có rất nhiều hình xăm cổ xưa. Hình xăm toả ánh sáng đỏ như máu loại bỏ hơn một nửa kiếm uy còn sót lại, hắn ta vẫn cảm thấy cực kì khó chịu.

“Đưa đạo binh cho ta, ta sẽ đi ngay”.

Ô Mạc nghiêm túc nhìn Lâm Nhất, trầm giọng bảo.


Mặc Diễm vừa đáp xuống đất lập tức thay đổi sắc mặt, hắn ta giận tái mặt, tên Ô Mạc này đã nhận một trăm viên đan Tinh Thần của hắn ta đấy!

Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ rồi ngoắc tay.

Ông! Ông!

Cây côn sắt kẹt trong xương sọ của Kim Ti Ma Viên rung lên điên cuồng, chỉ nháy mắt đã đánh gãy vài xương, sau đó bay vào trong tay Lâm Nhất nhanh như chớp.

Nặng quá!

Trọng lượng của nó khi cầm trên tay khiến Lâm Nhất kinh ngạc, hắn nhìn rồi ném cây côn sắt qua cho Ô Mạc.

Ô Mạc muốn đi, tất nhiên Lâm Nhất sẽ cho hắn ta được như ý, tiểu tử này là một cục sắt, nếu đánh thật thì cũng khá phiền phức.

Ô Mạc bắt lấy côn sắt, nhìn bộ xương của Kim Ti Ma Viên ở phía xa rồi nhìn sang Lâm Nhất, đột nhiên nói: “Ta không cần yêu đan, đưa bộ xương của Kim Ti Ma Viên cho ta, ta sẽ giúp ngươi đối phó Mặc Diễm”.

Mặc Diễm lập tức nổi giận, không kiềm chế được nữa: “Ô Mạc, ngươi đừng quá đáng, ngươi đã nhận một trăm viên đan Tinh Thần của ta, thế mà ngươi lại muốn cùng thằng vô dụng giới vực cấp thấp này đối phó ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui