Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt

Nói thì có vẻ chậm, nhưng trận đại chiến này lại vô cùng kịch liệt, thay đổi như chớp.

Mục Tử Dịch ở phía xa điều khiển trận pháp áp đảo khí thế của đối phương, Ô Mạc thì mượn Đạo Giáp và thân thể, chủ động giữ chân đối phương, Mặc Diễm có thực lực mạnh nhất chịu trách nhiệm làm đối phương trọng thương.

Các thiên tài của Giới Vực cấp cao còn lại ỷ vào người đông thế mạnh tiêu hao khí huyết của Kim Ti Ma Viên, nếu còn tiếp tục kéo dài, sớm muộn gì Kim Ti Ma Viên cũng bị những người này giết chết.

Trên ngọn cây.

Lâm Nhất và ngựa Huyết Long ẩn mình trong bóng tối, im lặng theo dõi tình hình, cũng không vội vã ra tay.

“Ba người này liên thủ với nhau đúng là mạnh thật…”

Lâm Nhất đứng nhìn từ xa híp mắt lại, âm thầm cảm thán.

Nếu là đấu tay đôi, dù là Mặc Diễm có thực lực mạnh nhất trong ba người chắc chắn cũng không phải đối thủ của Kim Ti Ma Viên.

Ô Mạc và Mục Tử Dịch càng khỏi phải nói, khuyết điểm của hai người qáu rõ ràng. Nhưng ba người liên thủ, Kim Ti Ma Viên gần như không thể làm gì được.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, rất có thể Kim Ti Ma Viên sẽ phải chết trong tay ba người này.


Hắn đối phó với Kim Ti Ma Viên tuy nguy hiểm, nhưng khả năng chiến thắng vẫn rất cao, đối phó ba người này và một đám thiên tài của Giới Vực cấp cao, e rằng sẽ phải trả giá không nhỏ.

Lâm Nhất đảo mắt nhìn về phía Mục Tử Dịch, trong mắt có ánh sáng lạnh lẽo loé lên.

Một khi giao thủ phải tiêu diệt tên này trước, ít nhất không thể để hắn ta thi triển trận Tinh Khung Khoá Long, nếu không kiếm uy của hắn sẽ suy yếu đi rất nhiều.

Ầm! Ầm! Ầm!

Vào lúc Lâm Nhất đang suy nghĩ, trận chiến trong khe núi Hôi Tần trở nên dữ dội hơn. Mười mấy bảo khí siêu phẩm trên người Ô Mạc đều đã bị đánh vỡ, bị Kim Ti Ma Viên đánh cho máu tươi đầy người, nhưng người này vẫn kiên cường một cách đáng sợ.

Trong mắt hắn ta loé lên huyết quang đáng sợ, cố hết sức giữ chân Kim Ti Ma Viên.

Có hắn ta giằng co trực diện, Kim Ti Ma Viên muốn chạy nhưng không thể chạy được, để cho Mặc Diễm có không gian phát huy rất lớn.

Dù sao thì việc Kim Ti Ma Viên thua trận chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Ầm!


Ô Mạc lại bị Kim Ti Ma Viên đánh bay một lần nữa, món bảo khí cuối cùng trên người nổ tung, chỉ còn lại Đạo Giáp là có thể hộ thể. Hắn ta lại phun ra một ngụm máu tươi, lúc này, trong mắt Ô Mạc luôn như một kẻ thô bạo lại lộ vẻ sợ hãi.

Người của giới vực Ma Khuê đều có huyết mạch tộc Man, khí huyết của thân thể có thể so với yêu thú, vô cùng mạnh mẽ. Nhưng vẫn chẳng là gì khi đối diện yêu thú Thiên Phách cấp Vương Giả chân chính này, sống sót đến bây giờ đã là giỏi lắm rồi.

Mặc Diễm đảo mắt nhìn qua, khẽ cau mày, sau đó quát lên: “Mục Tử Dịch, mau ra tay, Ô Mạc huynh sắp không chịu được rồi”.

Mục Tử Dịch trên đỉnh núi ở cách đó không xa cười to: “Đã đợi nãy giờ rồi, xích Tinh Khung Khoá Long!”

Vù!

Dưới ánh sao chiếu rọi, ma điểu khổng lồ diễn hoá từ sương độc trên không trung đột nhiên thay đổi, biến thành những sợi dây xích. Trong lúc đung đưa có những tia kim thạch bắn ra, giống như mũi tên sắc bén phá không bay đi, xuyên thủng thân thể của Kim Ti Ma Viên, đâm sâu vào trong.

Soạt! Soạt! Soạt!

Mấy chục sợi dây xích giăng khắp nơi rơi xuống từ trên trời, phong bế thân thể của Kim Ti Ma Viên.

Gào!

Kim Ti Ma Viên đau đến mức không ngừng gào thét, bộ lông vàng trên người bốc cháy, phát ra khí thế cực kỳ đáng sợ.

Nhìn từ xa, nó giống như một ánh mặt trời thiêu đốt, bị những sợi dây xích xuyên qua từ bên trong cố định trên mặt đất.

Ầm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui