Lâm Nhất không chút hoang mang, tóc dài tung bay trong gió, gương mặt tuấn tú hướng về phía Huyết Mãng đang bổ nhào đến với vẻ thờ ơ, không một chút khẩn trương.
“Bá Trảm Thiên Hạ, PHÁ…!”
Duệ khí trong mắt hắn bùng nổ, kéo theo đó là một tiếng quát lớn, hai tay Lâm Nhất khép lại, dùng ngón tay làm kiếm, một lần nữa dung hợp toàn bộ dị tượng của Bá Kiếm, sau đó dùng duệ khí không gì địch nổi nghênh đón Huyết Mãng được diễn hoá từ đạo binh đang hung hãn lao đến kia.
Rầm!
Trong tiếng nổ kinh thiên, con Huyết Mãng cuồng bạo cứ thế bị kiếm quang ngăn cản, rồi xuất hiện những vết nứt…
Lạch cạch!
Phút chốc, dị tượng liên tục vỡ vụn, thi thể Huyết Mãng phình to hệt như nham thạch không ngừng bong ra từng mảng, trong quá trình đó, nó lại một lần nữa trở lại nguyên hình là một cây roi dài mảnh, tuy rằng đã bị tàn phá nhưng nó vẫn lặng yên vọt về phía cổ tay Lâm Nhất với tốc độ tia chớp.
Hiển nhiên, Trần An hiểu rất rõ ưu thế của mình nằm ở đâu, đó chính là dùng uy lực của đạo binh bức Lâm Nhất không cách nào rút kiếm.
Đồng thời, dùng uy lực của đạo binh để triển khai toàn bộ ưu thế về tu vi của bản thân, dù sao thì cảnh tượng Phong Vô Kỵ bị đối phương dùng một kiếm chém chết vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt.
“Tên này đúng là khó chơi thật, chân nguyên hùng hậu, hoàn toàn không giống với võ giả còn chưa độ kiếp Thiên Phách. Không thể vội được, phải mài hắn từ từ…”
Ánh mắt Trần An lóe sáng, rất kinh ngạc đối với Bá Trảm Thiên Hạ mà Lâm Nhất vừa bổ ra.
Đằng Long Tuyệt!
Lâm Nhất đạp một bước giữa hư không, cả người lui mạnh về sau, uy năng của món đạo binh này quá kinh khủng, với tu vi của hắn hiện tại, nếu thật sự trúng một kích kia thì kết quả khó mà nói được.
Không cách nào phát huy được ưu thế về kiếm đạo, tu vi ở thế yếu, khi đối mặt với yêu nghiệt giới vực cao cấp, những điều này đã hiển hiện hết sức rõ ràng.
Thịch! Thịch! Thịch!
Trần An đắc thế quyết không tha người, hắn ta cười dữ tợn, roi Huyết Mãng trong tay như biến thành rắn độc thật sự, không ngừng uốn éo giữa không trung, liên tục vồ về phía Lâm Nhất, không cho hắn có một chút cơ hội thở dốc.
Xoẹt! Xoẹt!
Âm thanh roi vung như sét đánh, trong quá trình vung vẩy, khí thế trên người Trần An càng thêm hung mãnh.
Sát khí đằng đằng, hung uy tăng vọt!
Lâm Nhất vừa né tránh vừa nheo mắt ngẫm nghĩ, uy lực của đạo binh quả thật có hơi khủng bố, đặc biệt là khi nằm trong tay một vài yêu nghiệt, nếu ta thật sự chỉ có kiếm ý Thông Linh thì hôm nay chắc rơi vào tay tên này rồi.
Đáng tiếc, không phải vậy!
Trong đôi mắt sâu thẳm của Lâm Nhất bùng lên duệ khí, tất cả những gì kinh lịch tràn đầy nơi đáy mắt, lôi quang sáng chói.
Lực lượng phong lôi trong cơ thể như dung nham bắt đầu sôi trào, cùng với đó là từng tiếng nổ mạnh vang lên, như Thương Long gào thét, khí huyết sôi trào.
Giữa cuồng phong gào thét, mái tóc dài của Lâm Nhất tung bay, Thương Long Ấn màu đen ở ngực bắn ra huyết quang vô cùng chói mắt, trên thân, long văn Tử Điện điên cuồng di động, có tiếng sấm rền vang, rõ ràng là gần trong gang tấc nhưng lại như từ chín tầng trời vọng xuống, ẩn chứa uy áp lớn lao sánh ngang thiên địa.
Chiến thể Thương Long, biến thứ mười!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...