Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt
Chúng hoàn toàn giống như một đám mây trên trời với một đống bùn dưới đất, chênh lệch lớn đến mức không cách nào so sánh nổi.
Lâm Nhất vẫy tay gọi ngựa Huyết Long đến, chuẩn bị kiểm kê một lượt kết quả gặt hái được trong lầu bảo tàng lần này.
Hắn cầm lấy con dao găm màu đen trong móng vuốt của nó trước, dao găm trông giống như một thanh đoản kiếm, thân kiếm đen thui như mực, có khả năng nuốt sạch mọi ánh sáng vào. Nhìn kỹ thì ngay cả linh hồn cũng muốn bị hút vào, cực kỳ đáng sợ.
Quả nhiên là đạo binh!
Song vẫn có sự chênh lệch với bảo binh Táng Hoa.
Lâm Nhất nhìn thấy chữ cổ trên chuôi kiếm thì khẽ lẩm bẩm: "Đao Hư Ẩn".
Vụt!
Khi Lâm Nhất cầm lấy chuôi kiếm thì lập tức cảm giác được khí huyết của mình bị hút đi rất nhiều, cơ thể cũng trở nên như ẩn như hiện. Thoáng chốc thế mà lại biến mất trong khoảng không gian này. Hắn đi qua đi lại mấy bước, cơ thể nhoáng lên giống như là đang xuyên qua giữa hư ảo và thế giới thật.
Những chỉ trong vài giây ngắn ngủi ấy, khí huyết đã như con đập vỡ đê, bị ngốn mất một phần ba.
Làm Lâm Nhất sợ tới mức vội thả ra, cơ thể hiện lên, sắc mặt cũng trắng bệch như tờ giấy, một sự mệt mỏi cùng cực ập đến, cả người hắn cũng trở nên suy yếu hơn bao giờ hết.
"Thật là đáng sợ".
Lâm Nhất lập tức không có dám hứng thú với nó nữa, tuy loại đạo binh ấy vô cùng huyền diệu, nhưng cũng không có võ kỹ tu luyện thích hợp. Cũng chỉ có dị thú như ngựa Huyết Long mới có thể khẽ vung vẩy một cái, cơ thể mạnh mẽ như hắn cũng không cầm được lâu.
Ngựa Huyết Long nhận lấy đao Hư Ẩn từ trong tay Lâm Nhất, mặt mày lộ vẻ mừng rỡ, có thể thấy được nó rất hài lòng với con dao găm kia.
"Yên tâm, không cướp của ngươi đâu".
Lâm Nhất thấy thế, khẽ cười nói.
Sau đó, hắn bắt đầu kiểm kê những bảo vật khác. Đầu tiên là đếm đan Tinh Thần kỹ một lượt, có khoảng một vạn tám ngàn viên, còn nhiều hơn gấp đôi so với con số dự đoán ban đầu của Lâm Nhất.
Ngay sau đó là võ học Tạo Hóa cao cấp cấp Đế Giả, Thập Huyền Bộ trong cuốn Thiên Phách của Trục Nhật Thần Quyết. Đây là thân pháp khiến Lâm Nhất khá thích thú.
Tuy trong ngọc giản ghi lại cần đến Thiên Phách tầng hai mới tu luyện được, nhưng trước đó Lâm Nhất tu luyện Thất Huyền Bộ cũng là một phần của Trục Nhật Thần Quyết nên chưa chắc không thể thử xem.
Kế tiếp mới chính là quan trọng nhất, Thiên Niên Hỏa và các loại rượu ngon Long tộc của gia tộc Mạch Thị.
Lần này thu hoạch được rất nhiều, vượt ngoài dự đoán của Lâm Nhất. Hắn lại quay đầu nhìn lầu bảo tàng đổ nát kia, trầm ngâm. Đây chỉ mới chỉ là một chi nhánh, rốt cuộc thì trong thời đại thượng cổ huy hoàng kia gia tộc Mạch Thị đã hùng mạnh như thế nào.
Không biết giờ trong đại thế Côn Luân, gia tộc Mạch Thị còn tồn tại không.
Ầm!
Ngay khi Lâm Nhất đang suy nghĩ thì sâu trong di tích Long Thành bỗng tỏa ra ánh vàng chói mắt, chiếu sáng cả một vùng trời hơn vạn dặm.
Lâm Nhất quay đầu nhìn lại, lập tức thay đổi sắc mặt.
Cuối cùng Nhật Diệu Chi Linh cũng đã giáng sinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...