Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt
Trong tích tắc, hai người đã đấu với nhau mấy chục quyền, khí thế kinh thiên động địa vô cùng đáng sợ.
Trần Khung chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể sôi trào, cánh tay đau nhức, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Chuyện này sao có thể?”
Hắn ta là nhân tài kiệt xuất của giới vực cấp cao đã độ kiếp Thiên Phách nhất trùng, võ giả Thiên Phách nhất trùng bình thường khó có thể đỡ nổi một quyền của hắn ta.
Trong cùng một cảnh giới, đối với võ giả của những giới vực cấp trung kia, hắn ta không khác gì kẻ địch áp đảo hiếm gặp.
Nhưng hôm nay, Lâm Nhất đến từ Huyền Hoàng giới chỉ mới thăng cấp lên Thiên Phách, dưới tình huống không dựa vào kiếm ý mà lại có thể đánh ngang tay với hắn ta, thậm chí còn loáng thoáng chiếm một chút ưu thế.
Chết tiệt, rõ ràng trước đó hắn đâu có mạnh như thế!
Các võ giả thuộc nhiều giới vực của Nhật Diệu Chi Địa ở phía xa đều trợn tròn mắt. Huyền Hoàng giới là giới vực cấp thấp, nhưng Lâm Nhất lại dùng cảnh giới Thiên Phách để đánh ngang tay với Trần Khung, hình như còn chiếm ưu thế không nhỏ.
Điều này thật vô lý, tất cả mọi người đều trố mắt, hoàn toàn không nói nên lời.
“Chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Ta mới làm nóng người thôi đấy!”
Lâm Nhất cười nhếch mép, dị tượng hoa Tử Diên nở rộ trên cây Thanh Tiêu hiện ra sau lưng hắn, đồng thời kiếm ý Thông Linh đại thành được phóng thích.
Leng keng!
Tiếng kiếm vang vọng giữa đất trời khiến người ta run sợ, kiếm âm to rõ, chấn động lòng người.
Dưới sự hỗ trợ của kiếm ý Thông Linh, uy lực từ một quyền này của Lâm Nhất mạnh hơn vừa rồi gấp đôi.
Bùm!
Quyền mang chưa đến, chỉ với uy áp kiếm ý sáng rực kia đã đánh cho Trần Khung bay ra xa.
Răng rắc!
Đợi đến khi hắn ta rơi xuống đất, quyền mang của Lâm Nhất đã tới gần, Trần Khung biến sắc, không dám giữ lực nữa, giận dữ hét lên: “Tử Ngục Ma Quyền!”
Võ kỹ Tạo Hóa nổi tiếng của giới vực Tử Dương lại xuất hiện.
Thịch thịch thịch!
Nhưng võ kỹ được thi triển vội vàng này cũng không hoá giải được quyền mang của Lâm Nhất, hắn ta lùi về sau mấy bước liên tiếp, sắc mặt trắng bệch.
Vèo!
Lâm Nhất vừa định đuổi theo thì chợt có một tia chưởng mang lạnh lẽo bắn tới từ phía sau lưng mà không phát ra một tiếng động.
Bóng người đột kích như một con rắn độc hung tàn, chỉ đợi Lâm Nhất để lộ sơ hở là lao tới cắn ngay lập tức.
Đó chính là Tiên Vân Chân đã âm thầm quan sát thật lâu!
“Dừng tại đây thôi”.
Tiên Vân Chân cười ác độc, không cần biết Lâm Nhất mạnh thế nào, dù sao hắn cũng chỉ mới có tu vi Thiên Phách. Hắn ta khá tự tin, chỉ cần một chưởng này đánh trúng Lâm Nhất, đối phương không chết thì cũng tàn phế.
Phải nói rằng một chiêu này của Tiên Vân Chân tung ra rất đúng thời cơ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...