Hắn vừa dứt lời, mọi người lập tức ồ lên, tiểu tử này thật to gan, vơ vét những chiếc túi trữ vật này thì cũng thôi, thế mà còn muốn vào lầu bảo tàng!
Con ngươi Trần Khung co rụt lại thật mạnh, lộ ra ánh mắt đáng sợ, hắn ta cười khẩy: “Ta có thể cảm nhận được trên người ngươi có kiếm ý rất mạnh, tiếc là ngươi không biết thực lực của giới vực cấp cao đáng sợ đến mức nào. Trên con đường thông thiên, số lượng những kẻ được gọi là thiên tài như ngươi đã chết trong tay ta không dưới một trăm người”.
“Các hạ đừng nói nhảm, cứ ra tay luôn đi”.
Lâm Nhất lười phải nói nhiều, nhân tài kiệt xuất của giới vực cấp cao luôn không để ai vào mắt, không cho họ một bài học thì họ sẽ luôn nghĩ mình cao cao tại thượng, vô địch thiên hạ.
Ngươi nói nhảm nhiều quá rồi đấy!
Những lời nói vô cảm của Lâm Nhất khiến đám người ở phía xa khẽ biến sắc, cảm thấy hơi khó thở.
Chỉ là một tên Bán Bộ Thiên Phách đến từ giới vực cấp thấp mà lại dám nói như vậy với Trần Khung, không thể tưởng tượng nổi.
Trần Khung lập tức tối sầm mặt, vẻ ngạc nhiên chợt thoáng qua trong mắt, hắn ta chưa gặp tình huống này bao giờ.
Kiếm ý của đối phương quả thật khá đáng sợ, nhưng với tu vi Bán Bộ Thiên Phách, cùng lắm thì hắn chỉ mới lĩnh ngộ kiếm ý Thông Linh. Một người như thế này, hắn ta chỉ cần một quyền, không thành thịt nát thì cũng sẽ tan thành cặn bã, hắn ta không biết Lâm Nhất lấy đâu ra tự tin.
Kẻ điên? Thằng đần?
Con đường thông thiên có rất nhiều người không sợ chết, nhưng không có ai ngu đến mức chịu chết một cách vô lý.
Lẽ nào tiểu tử này có người chống lưng? Chuyện này thật khó tin.
Mạch suy nghĩ chạy nhanh như điện, Trần Khung đột nhiên bật cười, khẽ nheo mắt: “Được, ta cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi đỡ được một quyền của ta mà không chết, ngươi sẽ có tư cách vào lầu bảo tàng này, cho ngươi đống túi trữ vật rác rưởi dưới đất này cũng không phải không được”.
Dù có khó tin thế nào, cuối cùng hắn ta vẫn chọn cách cẩn thận, tìm hiểu rõ lai lịch của Lâm Nhất.
“Ta đồng ý”.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, suy tư một lát rồi gật đầu.
Hắn chưa được giao đấu với nhân tài kiệt xuất của giới vực cấp cao lần nào, thử một lần cũng không sao.
Có điều ở trong mắt Trần Khung, hành động này lại khiến hắn ta mất mặt, có vẻ như hắn ta đang cầu xin Lâm Nhất.
Đồ khốn, đúng là không biết trên dưới.
Sát ý lập tức loé lên trong mắt Trần Khung, hắn ta hét lên, chân nguyên toàn thân phun trào. Chân nguyên ở vùng Tử Phủ và khí hải đồng thời sôi trào, sức mạnh khổng lồ tràn ngập toàn thân, tử quang nổi lên bốn phí, một hơi thở nóng rực phát tán ra xung quanh.
“Tử Ngục Ma Quyền!”
Quyền mang đáng sợ vừa mới đấm chết hơn mười người lại xuất hiện, quyền mang tử sắc như một ngọn núi nhỏ, một nửa cánh tay quấn xiềng xích bốc cháy lao đi.
Răng rắc!
Trong nháy mắt, mặt đất bị áp lực này làm cho nứt toạc.
Trong tình huống nhằm vào một người, uy lực của quyền mang này tăng cao, đừng nói là Bán Bộ Thiên Phách, dù là võ giả Thiên Phách Nhất Trùng Thiên bình thường cũng sẽ bị đánh chết ngay tại chỗ, không còn mảnh vụn.
Soạt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...