Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt

Lúc này, sắc mặt Trần Huyền đột nhiên thay đổi, lệnh bài xuất hiện trong tay không ngừng có huyết quang loé lên.

Sắc mặt của Tần Phong và Diêm Khôi cũng chợt thay đổi.

Mấy người đồng thời nhận được cảnh báo, mấy người đi săn giết yêu thú cùng Liễu Vân gặp phải phiền phức lớn.

“Đi’.

Tần Phong là người đầu tiên đứng dậy, không nhiều lời mà lập tức xông về phía dãy núi sâu.

“Đi xem thử”.

Lâm Nhất ra vẻ đăm chiêu, hắn ôm lấy ngựa Huyết Long, đi theo sau lưng mấy người này.

Vụt! Vụt! Vụt!


Tốc độ mọi người rất nhanh, di chuyển tựa như tia chớp trong rừng, không lâu sau đó đã nhìn thấy mấy người nhóm Liễu Vân. Ngoài ra còn có một nhóm người đứng đối diện, trong đó có không ít cao thủ Thiên Phách nhất trọng.

Tần Phong ngạc nhiên nói: “Là mấy người của thành Lưu Quang!”

Thành Lưu Quang và thành Lôi Hoả cách nhau không xa, cũng là một Long Thành lớn trong Nhật Diệu Chi Địa, bình thường người của hai Long Thành đã có mâu thuẫn. Trong lúc giao chiến, hai bên đều từng có không ít người thiệt mạng, có thù oán không nhỏ.

Lâm Nhất im lặng ngẩng đầu nhìn lên.

Người dẫn đầu đoàn người đông đúc của đối phương chính là hai thanh niên, tu vi đều là Thiên Phách nhất trọng đỉnh phong, phong mang thể hiện ra đều vô cùng khí phách. Dù là khí chất hay thực lực đều rất hơn người, cực kỳ nổi bật trong đám người.

“Hai người này là Bùi Vũ và Lãnh Nhạc của giới vực Hắc Sa, người mạnh nhất ở thành Lưu Quang, có thể nói là hai trong mười người mạnh nhất ở Nhật Diệu Chi Địa”, Diêm Khôi đứng bên cạnh Lâm Nhất nhỏ giọng nói.

Lâm Nhất gật đầu, nhanh chóng hiểu được nội tình.


Mấy người nhóm Liễu Vân khá may mắn, lúc săn giết yêu thú thì trùng hợp hái được một quả Ma Hồn. Quả Ma Hồn này là báu vật chỉ có ở con đường thông thiên, khí ma sát hội tụ bên trong không thể làm trực tiếp luyện hoá được.

Nhưng nó lại có tác dụng rèn luyện chân nguyên, mài giũa thân thể, đương nhiên là quá trình sẽ khá là đau đớn.

Quả Ma Hồn bình thường nhất cũng có giá trị tối thiểu là một trăm nghìn viên đan Tinh Nguyên trở lên, quả mà mấy người nhóm Liễu Vân hái được có chất lượng và tuổi khá cao, giá trị sẽ càng cao hơn.

Nhưng bây giờ, quả Ma Hồn này lại nằm trong tay Bùi Vũ, xem ra dị quả đã bị người ta cướp mất rồi.

Chuyện tương tự thế này rất thường gặp ở núi Hoả Vũ, toàn bộ con đường thông thiên đều là như thế, hoàn toàn không có phân biệt đến trước đến sau.

Một quả Ma Hồn không phải rất quý giá.

Nhưng còn chưa vào đến thành Hoả Vũ đã bị người khác cướp mất thì thật sự rất mất mặt, huống hồ thành Lôi Hoả và thành Lưu Quang vốn đã có thù oán với nhau.

“Đúng là trùng hợp, ở đâu cũng có thể gặp mấy người các ngươi, Tần huynh, cảm ơn quả Ma Hồn này của các ngươi nhé, vừa khéo giúp ta rèn luyện chân nguyên trước khi vào thành Hoả Vũ, tạm biệt”.

Bùi Vũ chơi đùa với quả Ma Hồn trong tay, nhìn thấy Tần Phong đứng đầu nhóm người cũng không kiêng dè một chút nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui