Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt

Tần Phong dừng bước, nói: “Sắp đến thành Hỏa Vũ rồi, tối nay cũng ta tạm nghỉ lại đây một đêm”.

Sau khi tiến sâu vào sơn mạch Hỏa Vũ, đoàn người rời khỏi thành Lôi Hỏa chưa từng nghỉ chân lấy lại sức dù chỉ một lần, dù là cao thủ Thiên Phách cũng bắt đầu mỏi mệt.

Một tiếng sau.

Đám người Liễu Vân đề nghị đi săn yêu thú, trước đó bọn họ săn được một số yêu thú, nhận được khá nhiều trái ngon quả ngọt.

Sau tối nay họ sẽ tiến vào nơi sâu hơn của sơn mạch này, khi đó thì không còn cơ hội săn yêu thú nữa. Sâu trong sơn mạch Hỏa Vũ cực kỳ nguy hiểm, cả nhóm Tần Phong cũng không dám đi bừa.

Trần Huyền không hề do dự, đồng ý với Liễu Vân, nhưng không cho phép họ đi quá xa.

Nhất định phải ở gần nơi đóng quân, nhỡ gặp phải phiền toái gì đó thì họ còn có thể ra tay cứu viện.

Xem ra Trần Huyền cũng có chút tính toán riêng, muốn cho Liễu Vân trải nghiệm một phen trước khi tiến vào thành Hỏa Vũ. Đánh nhau với yêu thú cũng là một lựa chọn không tồi.


“Lâm huynh đệ, hình như huynh không thích săn bắt yêu thú thì phải? Yêu thú của con đường Thông Thiên đều dính ma khí, đánh với chúng cũng là một cách trải nghiệm, thực lực sẽ tăng lên rất nhanh”.

Sau khi mọi người đi xa, Trần Huyền nhìn về phía Lâm Nhất, thăm dò hỏi.

“Không có hứng thú”.

Lâm Nhất đang đùa nghịch với ngựa Huyết Long, tùy tiện đáp.

Săn bắt yêu thú đúng là một cách trải nghiệm khá tốt, cách rèn luyện giữa lằn ranh sống còn này với kiếm khách mà nói là rất quan trọng.

Đáng tiếc… Yêu thú ở đây quá yếu, Lâm Nhất thật sự không có hứng thú.

Trần Huyền thấy thế thì cười cười, cũng không nhiều lời.


Hắn ta vốn không để ý tới Lâm Nhất là mấy, nhưng khi biết hắn giết chết Phong Huyền trong mười chiêu thì lại thấy hứng thú.

Hẳn là người này chỉ thiếu chút tài nguyên, tư chất của Huyền Hoàng giới vẫn còn hơi kém, nếu có thể mời chào về chỗ mình thì tiềm năng sẽ rất cao.

Trong màn đêm, sơn mạch Hỏa Vũ yên tĩnh lại nóng bức, tiếng yêu thú gào rống thường xuyên vang lên.

Đoán là lúc này đám Liễu Vân đã bắt đầu săn yêu thú rồi, cũng thu hoạch được kha khá.

Trần Huyền quan sát Lâm Nhất, ánh mắt đảo qua, dừng lại trên ngựa Huyết Long bên cạnh hắn.

Một lát sao, trong ánh mắt hắn ta lại lóe lên tia sáng kì dị.

“Đây là một con Long Miêu ư?"

Trần Huyền có chút kinh ngạc nói với Lâm Nhất, đám Tần Phong nghe thế đều cảm thấy hứng thú nhìn sang bên này.

Lâm Nhất gật đầu, không hề phủ nhận.

“Đúng là Long Miêu, Long huyết cũng khá là thuần khiết, con dị thú này cũng khá hiếm ở con đường Thông Thiên”. Tần Phong có chút hâm mộ nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui