Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt
Thân là thủ lĩnh của Hoả Vân giới, tu vi của Phong Huyền đã đạt đến cảnh giới Thiên Phách đỉnh phong, có tư cách độ kiếp rồi. Thiên Phách Thất Trùng Thiên, những nhân tài có thể đến được con đường thông thiên này, muốn thăng cấp Thiên Phách Nhất Trùng Thiên đều không hề khó, chỉ là thời gian ngắn hay dài mà thôi.
Nhưng muốn có được tư cách độ kiếp thì lại khó khăn vô cùng, chục nghìn người mới có một người.
Chỉ nói đến tư cách thôi thì đã là một con số trên trời, đối với nhân tài mà nói, cần phải tiêu hao cực nhiều thời gian.
Ngoài ra, còn phải kiểm tra nền tảng Giới Vực của bản thân, nếu như tu luyện công pháp không đủ phẩm cấp thì tư cách có nhiều hơn nữa cũng không thể bám được đến ngưỡng cửa độ kiếp, ít nhất phải tu luyện được công pháp Tạo Hoá thượng phẩm mới được.
Hơn nữa không nói đến có thể độ kiếp thành công hay không, mà chỉ nói đến có đủ tư cách độ kiếp hay không, thì đã là tiêu chí của những kẻ mạnh trên con đường thông thiên này.
Đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ như vậy, ít nhiều hành động của bọn họ cũng chẳng khác gì đang tự chui đầu vào rọ, khiến người ta khó hiểu.
Nhưng mà nghĩ lại thì, cao thủ trong thành Lôi Hoả nhiều như mây trên trời, di tích Tông môn khắp tứ phương cũng nhiều. Cạnh tranh kịch liệt, chém giết tàn khốc, nếu đến cả thành Lôi Hoả mà cũng không dám đi thì muốn vùng dậy trên con đường thông thiên này cũng chỉ là nói xằng nói bậy mà thôi.
Dưới sự chú ý của đám người này, bốn người Lâm Nhất rất nhanh đã biến mất khỏi tầm nhìn của bọn họ.
Bảy ngày sau.
Dưới bầu trời mà nhật nguyệt cùng sáng này, trên một ngọn đồi hoang vu, bốn bóng người khoanh chân ngồi nghỉ. Xung quanh cơ thể mỗi người đều có luồng khí Tinh nguyên dồi dào, đây chính là bốn người Lâm Nhất đang trên đường đến thành Lôi Hoả.
Từ cứ điểm nghèo nàn ban đầu và khoảng cách đến thành Lôi Hoả không xa, chỉ cần năm ngày đi không ngủ nghỉ là sẽ đến nơi.
Nhưng mà vào ba ngày trước đó, ba người Phương Thiếu Vũ lần lượt tu luyện đến cực hạn của Bán bộ Thiên Phách, mà sau đó thuận lý thành chương thăng cấp lên Thiên Phách.
Thời gian vì vậy mà bị kéo dài đến giờ.
Bây giờ khí tức trên người mỗi người đều dâng tràn, vẫn còn chênh lệch với Diêm Thiết, nhưng không hề thua kém gì Nam Cung Hạ.
Thiên tư ngộ tính của ba người đều không tính là kém, chỉ là phẩm cấp công pháp hơi kém một chút, mấy người đều chỉ tu luyện công pháp Tạo Hóa hạ phẩm. Tu luyện công pháp Tạo Hóa hạ phẩm rất khó có được tư cách độ kiếp Thiên Phách, cơ bản không có bất cứ hi vọng nào.
Chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào thành Lôi Hỏa, xem trong di tích tông môn xung quanh Long Thành có cơ hội nhận được công pháp Tạo Hóa thượng phẩm hay không.
Dù gì ở con đường thông thiên mà không độ kiếp chỉ mở khí hải gần như đồng nghĩa với phế vật.
Sau khi độ kiếp, khí hải mở ra vững như mật cảnh, đối đầu với Thiên Phách Nhất Trùng Thiên chưa độ kiếp, lấy một địch mười cũng dư sức.
Thời gian bảy ngày, Lâm Nhất cũng không nhàn rỗi.
Hắn tu luyện Thanh Tiêu Thập Tam Kiếm lên thẳng kiếm thứ chín, nâng cao uy lực của kiếm pháp lên không ít, nhưng không khiến Lâm Nhất mừng cho lắm.
So với Bá Kiếm và Trần Quang Kiếm Pháp, chín kiếm đầu của Thanh Tiêu Thập Tam Kiếm không hề được nâng cao uy lực về bản chất. Ít nhiều vẫn dựa vào hai kiếm quyết tăng cường mới có chút tiến triển về lực sát thường, thậm chí còn yếu hơn Bá Trảm Thiên Hạ và Kiếm Phá Sơn Hà một chút.
Bây giờ, kiếm chiêu mạnh nhất của hắn vẫn dung hòa cửu đại dị tượng của Kiếm Phá Sơn Hà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...