Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt
Đáng sợ nhất là trong kiếm ý này còn dung hoà cả uy lực Thương Long cùng với một chút triết lí bất diệt sâu sắc.
Loại thủ đoạn này hoàn toàn không thể dùng hai từ yêu nghiệt đơn giản mà hình dung được nữa.
Hiện trường tất cả đều im lìm không hề có một tiếng động nhỏ.
“Lão đại!”
Hai người còn lại của Hoả Vân giới đã chạy ra ngoài rất xa, lúc quay đầu lại vừa hay nhìn thấy cảnh tượng này.
Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không kiềm được mà hét lên, không gian vô tận dần dần lan ra khắp cơ thể hai người này.
“Tách nhau ra! Ngoại trừ Phong Huyền sư huynh, Hoả Vân giới chẳng có ai có thể chống lại được hắn!”
Hai người cảm thấy da dầu tê rần, không dám tiếp tục lề rề nữa.
Nhưng đúng vào lúc này, có âm thanh lạnh lẽo thấu xương truyền đến bên tai hai người, bỗng dưng cơ thể bọn họ run rẩy không ngừng.
“Đến rồi, thì đừng nghĩ đến chuyện đi nữa!”
Âm thanh lạnh thấu xương khiến hai người như rơi vào hầm băng, cả người cứng ngắc. Nhưng một giây sau, bỗng nhiên lại cảm thấy không khí xung quanh như nóng nực vô cùng, giống như rơi vào một hồ nham thạch nghìn năm.
Hai người ngẩng đầu lên nhìn, lập tức bị doạ cho tái mét mặt, đáy mắt ngập vẻ kinh hoàng.
Cái này… sao có thể?
Trong một vòng ánh sáng rộng lớn ngưng tụ bốn Hoả ấn màu bạc, một bàn tay Phần Thiên cực lớn từ trên trời ập xuống. Hai người há hốc miệng, còn chưa kịp khép lại thì đã bị ngọn lửa từ bàn tay này đập thành thịt vụn.
Rầm!
Đất trời rung chuyển, một dấu bàn tay cực lớn in hằn trên nền đất.
Trong thành, tất cả mọi người đều trông thấy cảnh tượng này, mọi thứ như hoàn toàn chìm vào yên lặng.
Vậy mà lại là Hoả Vân Phần Thiên Thủ, Hoả ấn kim sắc, tứ ấn cùng mở… hai người này sợ là đến chết cũng không sao hiểu được, Võ học Tạo Hoá đỉnh cấp thượng phẩm của Hoả Vân giới sao lại bị Lâm Nhất tu luyện đến cảnh giới này.
Càng nằm mơ cũng không ngờ được là, bản thân lại có một ngày chết dưới Hoả Vân Phần Thiên Thủ.
Ở phía xa, ba người Phương Thiếu Vũ đều không nhịn được hít sâu một hơi sợ hãi. Một quyền đập chết nhân vật đứng thứ hai Hoả Vân giới, lại một chưởng đập chết hai người còn lại, nhanh nhẹn dứt khoát, bá đạo khiến người ta run sợ.
“Không sao chứ”.
Đúng vào lúc ba người đang kinh hãi thì bên tai truyền đến một giọng nói, Lâm Nhất thế mà đã lặng thinh đi đến chỗ bọn họ.
“Không có gì đáng ngại, chút vết thương ngoài da thôi”.
Phương Thiếu Vũ lắc đầu, nhưng sắc mặt không khỏi mang vẻ đắng chát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...