Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt

Lời hắn ta vừa dứt, tim đám người từng ồn ào muốn quỳ xuống trước Nam Cung Hạ cũng bắt đầu nhanh hẳn lên.

Thực lực của Lâm Nhất là không thể nghi ngờ, mạnh đến mức quá đáng, nhưng lời Chương Phong nói cũng là sự thật. Nếu tất cả cùng lên, Lâm Nhất chưa chắc đã đánh lại, muốn cắn chặt không buông cũng khó.

“Chương huynh nói rất đúng, bọn ta cũng bị đám Hỏa Vân giới cướp đi khá nhiều đan Tinh Nguyên, mong Lâm công tử đừng khinh người quá đáng”.

“Mong Lâm công tử đừng khinh người quá đáng, để bọn ta được lấy lại đan Tinh Nguyên!”

“…”

Sắc mặt Phương Thiếu Vũ chợt đổi, đáng chết, đám người này còn dám cắn ngược lại, nói Lâm Nhất khinh người quá đáng.


Tiếng động vang lên liên tiếp khiến Chương Phong trở nên can đảm hơn, thấy Lâm Nhất không nói gì, trong lòng hắn ta càng chắc chắn hơn.

Nghĩ đến trận chiến giữa Lâm Nhất với Vũ Hạo Thiên của Huyền Hoàng giới, hắn đã tiêu hao rất lớn, thậm chí còn có thể bị nội thương. Người nọ cũng khá cao minh, thực lực mạnh hơn Nam Cung Hạ rất nhiều, Lâm Nhất muốn giết đối phương mà không hề hấn gì cũng không phải chuyện dễ.

Vừa nghĩ tới đây, Chương Phong thay đổi sắc mặt, cười nham hiểm: “Ta đổi ý rồi, bây giờ ba người chúng ta muốn lấy một vạn viên đan Tinh Nguyên cho mỗi người, ngươi cũng phải cho chúng ta xem Hỏa Vân Phần Thiên Thủ. Như vậy thì mọi người sẽ ở trên cùng một chiếc thuyền”.

“Đúng vậy, ngươi muốn độc chiếm võ học Tạo Hoá cấp bậc như Hỏa Vân Phần Thiên Thủ, không có chuyện tốt thế đâu!”

Hoàng Hổ và Vi Khuynh ở bên cạnh cũng hùa theo, ánh mắt gian xảo như nhìn thấu được ý đồ của Lâm Nhất.

Thú vị.


Ánh sáng lạnh bùng lên trong mắt Lâm Nhất, hắn đã hoàn toàn nổi giận, hắn chưa gặp người nào vô sỉ như thế. Một lũ tự nguyện làm chó cho Hoả Vân giới lại bảo hắn khinh người quá đáng, thật vô lý.

Ba người nhóm Chương Phong nhìn thấy sát ý trong mắt Lâm Nhất lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng lùi lại, lớn tiếng nói: “Lâm Nhất, ngươi đừng ỷ mình mạnh mà khinh người quá đáng, chúng ta chỉ lấy lại những thứ lẽ ra phải thuộc về mình thôi”.

Lâm Nhất đặt tay phải lên chuôi kiếm, cười lạnh lùng: “Hay cho câu khinh người quá đáng! Hôm nay Lâm mỗ khinh các ngươi thì thế nào?”

Soạt!

Táng Hoa ra khỏi vỏ, máu văng tung toé, ba cái đầu lần lượt rơi xuống đất.

Khinh người quá đáng?

Khinh thì thế nào?

Tôm tép nhãi nhép không biết điều, cứ chém một nhát là được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui