Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt
Lâm Nhất không lên tiếng, chợt trong con ngươi thoáng hiện lên tinh quang, đột ngột xuất thủ.
Giữa lúc chớp nhoáng, hắn vọt đến trước mặt Nguyệt Vi Vi vung tay chưởng ra.
Oành!
Nguyệt Vi Vi mỉm cười dịu dàng, trông có vẻ chậm nhưng còn nhanh hơn tia chớp mà nhận lấy chưởng kia. Một tiếng oanh trời vang lên, đất đá bay mù mịt, Lâm Nhất không ngừng lùi lại ba bước, nhìn lại Nguyệt Vi Vi vẫn không mảy may nhúc nhích, chỉ có hai lọng tóc mái hai bên đang bay phất phới.
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, như có điều suy nghĩ.
Chưởng vừa rồi hắn đã dùng năm phần sức mạnh, chưa đụng đến kiếm ý, nhưng đột nhiên lại tập kích mà Nguyệt Vi Vi vẫn có thể tiện tay ngăn cản.
Thực lực của đối phương lúc này không kém mình là bao.
Lâm Nhất cũng không tiếp tục gò ép, trầm giọng nói: "Nếu cô bằng lòng kể, ta sẽ sẵn lòng nghe, trên con đường thông thiên này, bất kể ai là kẻ địch của cô thì cũng chính là kẻ địch của ta!"
Lời nói của hắn cũng không có quá nhiều tình cảm sâu sắc hay câu từ chao chuốt gì, có ở đây chẳng qua chỉ là quyết tâm pha lẫn sự ngang ngược mà ngắn gọn súc tích.
Kẻ nào là địch của cô, cũng chính là địch của ta!
Trong lòng Nguyệt Vi Vi khẽ lộp bộp, Lâm ca ca đã đoán được mình sẽ gặp chút phiền phức, phải rời đi một mình là vì không muốn liên lụy huynh ấy sao?
Có lẽ là vậy.
Nguyệt Vi Vi cười nói: "Lâm ca ca phải thật cẩn thận, một năm sau, cuộc tranh đấu vạn giới sẽ chính thức bắt đầu ở cuối thiên lộ. Trong một năm này, Lâm ca ca huynh phải vượt qua ít nhất hai lần kiếp Thiên Phách, nếu không thì rất khó nổi bật ở cuộc tranh đấu vạn giới".
"Bảo trọng!"
"Hì hì, nhóc con, phải nhớ những gì ta nói với ngươi đó".
Nguyệt Vi Vi trêu ghẹo ngựa Huyết Long trên vai Lâm Nhất rồi xoay người rời đi, toàn thân nàng ta là một bộ y phục đỏ bay phất phới như mây. Quay đầu lại khẽ mỉm cười, rồi nhanh chóng xoay người biến mất khỏi tầm mắt, hòa vào trong dãy núi nhấp nhô.
Lâm Nhất hít một hơi thật sâu, lời của Nguyệt Vi Vi khiến hắn cảm thấy cấp bách, vẫn nên đơn độc đi trên con đường thông thiên này mới tốt.
Thực lực của hắn và đám người Phương Thiếu Vũ chênh lệch quá lớn, nếu cùng đồng hành chỉ làm vướng chân vướng tay.
Nhưng dù sao cũng cùng là người của Huyền Hoàng Giới, vẫn nên đợi bọn họ vững vàng hơn một chút rồi mình hãy rời đi vậy.
Một lúc sau, Lâm Nhất thong thả đuổi kịp đám người Chúc Thanh Sơn.
"Lâm Nhất, Nguyệt Vi Vi đâu?", Phương Thiếu Vũ quay đầu hỏi.
Những người khác cũng bất ngờ, sao chỉ có một mình Lâm Nhất đuổi theo, vừa rồi còn tưởng rằng hai người họ tách đoàn hành động.
"Đi rồi".
Thần sắc Lâm Nhất lạnh nhạt, không nói nhiều lời.
Phương Thiếu Vũ khẽ cau mày, thái độ nói chuyện với thủ lĩnh như vậy đó à, hắn ta bèn mỉa mai: "Lâm Nhất, nếu ngươi còn muốn đồng hành cùng bọn ta, nên bớt tỏ thái độ kiêu ngạo thì hơn. Nếu không rất dễ gặp phiền phức, bị người khác lấy mạng thì ta cũng không thể giúp ngươi được gì đâu".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...