Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt
Khí chất bá vương toát ra ở trên người Lâm Nhất một cách khó tả, toàn bộ đại điện rung lắc kịch liệt, giờ khắc này ngay cả thiên địa cũng như đang khuất phục dưới kiếm ý bất diệt của Lâm Nhất.
Lâm Nhất đã dùng kiếm uy Thương Long bất diệt từ trước, nên khi phóng thích kiếm ý Thông Linh ra, cũng như thuận nước đẩy thuyền, chỉ bằng một ánh nhìn của Lâm Nhất, cái chuông cổ ngưng tụ sau lưng đối phương bỗng chốc đã bị đâm thủng.
"Chết tiệt!"
Sắc mặt Chung Huyền đại biến, cảm giác cả cơ thể đã bị kiếm uy đàn áp đến không thể nhúc nhích được nữa.
"Đến!"
Nắm đấm của Lâm Nhất đột nhiên mở ra, vọt đến bóp chặt cổ của đối phương.
"Đừng, đừng, đừng mà..."
Chung Huyền bị bóp cổ, hô hấp khó khăn, trong mắt hiện lên hoảng sợ tột cùng.
"Ta đã nói, không thích bị người khác gọi là nhãi ranh, nhất là một tên rác rưởi như ngươi!"
Hai mắt Lâm Nhất tràn đầy sát ý rét lạnh, tay trái nắm thành quyền đánh thẳng vào đầu đối phương, gậy ông đập lưng ông!
Quyền mang dần phóng đại trước mắt Chung Huyền, sâu trong đáy mắt hắn ta vẫn hiện lên vẻ không cam, hắn ta còn rất nhiều tuyệt học vẫn chưa kịp dùng đến, và cả suất bước vào con đường thông thiên vẫn chưa tranh được... Ta không cam tâm!
Oành!
Đầu người vỡ tung trong sự vô vọng, Lâm Nhất vứt cái xác không đầu trước mặt qua một bên. Trong mắt cũng không hiện lên bất cứ tia thương hại nào, con đường võ đạo chính là tàn khốc như vậy đấy, người nào không đủ tàn nhẫn thì cái xác nằm dưới đất kia chính là người đó.
Gió lặng lẽ thổi qua đỉnh núi Huyền Hoàng, tất cả Thánh Minh trưởng lão đều ngây ngẩn cả người.
Lúc này Lâm Nhất cũng không biết hành động của mình đã làm dậy sóng tất cả những người có mặt trên đỉnh núi, hắn nhìn vào cánh cửa khổng lồ bằng đồng xuất hiện trước mặt, không chút do dự mà đấm bể nát.
Con đường này đã định nguy hiểm trùng trùng, đầy rẫy tinh phong huyết vũ, nhưng tâm luôn hướng về kiếm, tuyệt đối không quay đầu lại!
Người đứng đầu bảng Tây Sơn, Chung Huyền đã chết!
Trên đỉnh núi Huyền Hoàng, đông đảo Thánh Minh trưởng lão và anh tài các vực đã bị loại ngơ ngác nhìn thi thể không đầu trong màn sáng.
Không bất kỳ ai mà không trợn tròn hai mắt.
Có lẽ một vài anh tài ngoại vực đã không để Lâm Nhất vào mắt, nhưng cũng có rất nhiều Thánh Minh trưởng lão chưa từng xem thường Lâm Nhất.
Nhưng khi xem trận chiến này, bọn họ đều cho rằng Lâm Nhất chỉ nắm được năm phần thắng, hoặc có khi cao hơn một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...