Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt
Chân mày Lâm Nhất hơi nhướng lên, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lẽo, hắn nói: "Thật thì ta không thích bị người ta gọi như thế, nhưng cũng không sao, vừa rồi đối diện mà ngươi đã không làm được, vậy thì đừng tưởng bở nữa".
Nghe xong những lời này, nụ cười trên mặt Chung Huyền dần buông xuống, thản nhiên nói: "Vậy mà lại để một tên nhãi ranh ở Nam Vực coi thường, xem ra ngươi thật sự không biết địa vị của Nam Vực ở đâu trong Huyền Hoàng Giới rồi, ta sẽ giúp ngươi nhận ra thật rõ ràng!"
Khoảng khắc vừa nói xong, bóng dáng của Chung Huyền đã vọt về phía trước, hắn ta lại biến mất lần nữa giữa màng sương dày đặc quỷ dị.
Lúc ánh mắt Lâm Nhất đảo qua, màng sương dày đặc quỷ dị kia tản ra khắp cả đền, ngược lại, lúc thì không còn cảm nhận được chút khí tức nào của Chung Huyền, lúc thì chỗ nào cũng hiện hữu.
"Nhãi ranh kia đừng có chểnh mảng, ngay đây này!"
Giọng nói phát ra từ bên trái, Lâm Nhất vừa định xoay người qua, thì một loạt tiếng chuông boong boong vang lên.
Giương đông kích tây, quỷ thần khó lường.
Lại là môn võ giống trước, còn định dùng nó lừa Lâm Nhất lần thứ hai, vậy thì cũng xem thường hắn quá rồi.
Keng!
Lâm Nhất lập tức thi triển Thanh Tiêu Kiếm Quyết từ trong người, trong nháy mắt, từng cánh hoa Tử Diên tràn đây chiến minh của thần thụ Thanh Tiêu bao phủ khắp vùng Tử Phủ, tiếng kiếm âm lanh lảnh bùng nổ.
Oành
Kiếm âm va chạm với tiếng chuông, như có hai luồng sóng lớn cuồn cuộn, hung hăng đụng vào nhau trong không khí. Kiếm quang bắn tung tóe giữa không trung, uy lực của sóng âm dồn dập, cuốn sạch mọi thứ xung quanh bên trong đại điện.
Giữa lúc hỗn loạn, Chung Huyền liền hiện thân dùng thế công ác liệt bao vây Lâm Nhất.
"Tài hèn sức mọn!"
Lâm Nhất sớm đã có phòng bị, lập tức thúc giục Đằng Vân Quyết, thân thể liền biến ảo như đạp gió cưỡi mây. Nhanh như cắt đã tránh được thế công kia, kế đó Lâm Nhất liền xoay người đánh ra vài chục cú đấm dữ dội như cuồng phong gào thét.
Đùng đùng!
Mỗi một quyền mang đều chứ đựng kiếm uy Thương Long hào hùng, bóng người được bao phủ bởi màng sương dày đặc của Chung Huyền không ngừng thoái lui. Đến khi tất cả quyền mang nổ tung thì Chung Huyền mới bị đánh văng ra ngoài, trong mắt chợt thoáng hiện lên nét kinh ngạc.
Cả hắn ta cũng không ngờ, chỉ trong một khoảnh khắc ấy mà Lâm Nhất lại có thể bộc phát ra uy năng kinh khủng như vậy.
Theo!
Trong lòng Lâm Nhất sáng tỏ, cười lạnh một tiếng, lập tức bước nhanh qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...