Lâm Nhất nghĩ trong ngọn núi này, không có bất cứ một ai có thu hoạch có thể sánh bằng hắn.
Thậm chí đa số những người ở đây đều sẽ không thu hoạch được gì, thật sự rất khó biết được cơ duyên ở đâu, nếu không ngờ hắn quan sát tỉ mỉ cũng sẽ không tìm được đường đến nơi này.
Kiếm quyết Thanh Tiêu và Thanh Tiêu Thập Tam Kiếm, dù có tách riêng với nhau cũng đã là hai võ học Tạo Hoá vô cùng mạnh. Chỉ dùng một cái đã khiến toàn bộ Nam Vực phải chấn động, khiến vô số người khiếp sợ.
Nhưng Lâm Nhất lại lấy được cả hai, đây chính là may mắn, may mắn vô cùng to lớn.
Dưới thần thụ Thanh Tiêu, trên khuôn mặt Lâm Nhất lộ vẻ vui mừng và hưng phấn, tiếp tục xem bí tịch.
“Kiếm quyết Thanh Tiêu có tổng cộng mười tầng, ba tầng đầu làm nền tảng dùng khí tu thân, sau tầng ba có thể diễn hoá ra dị tượng của thần thụ Thanh Tiêu, dùng cây tạo gió; đến tầng sáu dị tượng thần thụ Thanh Tiêu có thể triển lộ một cách hoàn chỉnh, mây xanh hoá sấm; đến tầng chín trong cơ thể có thể diễn hoá ra kiếm khí Phong Lôi, dùng kiếm tu người; đến tầng mười kiếm quyết Thanh Tiêu viên mãn đỉnh phong, lá rơi thành hồ, thần thụ che trời…”
Lá rơi thành hồ, thần thụ che trời?
Lâm Nhất nhìn gốc cổ thụ chọc trời trước mặt, lại nhìn lá rơi khắp mặt đất, đăm chiêu suy nghĩ, dị tượng viên mãn đỉnh phong rất giống với cảnh tượng trước mắt.
Tuy nói kiếm quyết có mười tầng, nhưng thật ra thì chỉ có bốn cảnh giới, cảnh giới thứ nhất dùng cây tạo gió, tương ứng với tầng ba, cũng là hàm ý chính của kiếm quyết. Cảnh giới thứ hai chính là mây xanh hoá sấm, cây động gió mây di chuyển, sấm chớp kéo đến, cũng chính là mây xanh hoá sấm.
Đến cảnh giới thứ ba đã khá ghê gớm rồi, trong cơ thể có thể diễn hoá ra kiếm khí Phong Lôi, vừa khéo có thể dung hợp hoàn mỹ với ý chí Phong Lôi trong tay hắn.
Còn cảnh giới cuối cùng, Lâm Nhất mơ hồ cảm thấy giống như một phạm vi nào đó, sẽ khiến kiếm quyết xuất hiện thay đổi như thay da đổi thịt.
Tiếp theo chính là Thanh Tiêu Thập Tam Kiếm, kiếm pháp như tên, có tổng cộng mười ba kiếm, ba chiêu đầu cũng giống như kiếm quyết chỉ là nền tảng, ý cảnh trong đó cũng là dùng cây tạo gió. Uy lực của chiêu thứ tư đến thứ sáu mạnh hơn ba chiêu đầu rất nhiều, chiêu bảy đến chín có thể gọi là sát chiêu, mỗi một kiếm đều có uy lực đáng sợ chấn động đất trời, hơn nữa ý cảnh cũng đều khác nhau.
Kiếm thứ chín đến mười hai chính là chiêu kiếm tất sát, không ra thì thôi, ra phải thấy máu, thấy máu phong hầu, nhất kiếm tất sát.
Đương nhiên cái gọi là tất sát chỉ là miêu tả trên bí tịch, không phải nói một khi sử dụng thì đối phương chắc chắn sẽ chết, rõ ràng là có hơi nói quá.
Lâm Nhất đã gặp nhiều những miêu tả tương tự thế này rồi, rất nhiều võ học hắn gặp trước đây đều viết tu luyện đến cảnh giới cao nhất có thể chém vỡ ngôi sao, một ngón tay phá hỏng sơn hà. Nếu tu vi của kiếm khách không đạt đến cảnh giới tương ứng mà chỉ dựa vào kiếm pháp, thì chắc chắn không thể đạt đến cấp độ như thế.
Nhưng về kiếm quyết Thanh Tiêu, Lâm Nhất lại cảm thấy nó không hề nói quá, cái gọi là tất sát, ít nhất khi chiến đấu với người cùng cảnh giới vẫn có khả năng khá lớn.
Chiêu kiếm thứ mười ba được liệt kê riêng, cũng chỉ có hai chữ, cấm kỵ.
Hai chữ cấm kỵ được viết bằng máu tươi, nhìn mà sợ hãi, khiến lòng người sinh ra cảm giấc bất an. Phía sau có giải thích, nếu thiên phú kiếm đạo không đủ thì đừng tu luyện chiêu kiếm thứ mười ba.
Trong mắt Lâm Nhất có ánh sáng kỳ lạ loé lên, hắn nhớ đến Bá Kiếm cấm kỵ từng hại chết rất nhiều người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...