Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đạo vận xói mòn…
Hai mắt Lâm Nhất tỏa sáng, đạo vận xói mòn có nghĩa là có thể nhân cơ hội hấp thu và luyện hóa đạo vận trong đó.
Nếu vận khí đủ tốt, nói không chừng có thể tham ngộ ra ý chí võ đạo trong đó, hoặc là giúp cho ý chí võ đạo của bản thân tiến thêm một bước, phá vỡ bình chướng.
Ví dụ như Nam Cung Vãn Ngọc, nói không chừng ý chí Hàn Băng của hắn ta đã nhân cơ hội này đột phá, đạt đến cảnh giới kiếm ý Thông Linh. Bảo khố Long Vân quả nhiên là một kỳ ngộ bất phàm, khó trách mấy ông lão của Thánh Minh cũng kích động không thôi.
Nơi đây thật sự rất huyền diệu, nếu mệnh cách đầy đủ thậm chí có thể thoát thai hoán cốt, đạt đến thành tựu trước nay chưa từng có.
Lâm Nhất liếc nhìn Nguyệt Vi Vi, yêu tinh này đúng là có tầm mắt phi phàm, cứ như không chuyện gì nàng ta không biết vậy.
Mặt Nguyệt Vi Vi đỏ bừng, đôi mắt như vầng trăng ẩn chứa sóng nước vô tận, nàng ta khẽ cười nói: “Hì hì, Lâm ca ca nhìn ta làm gì, tuy Vi Vi thực sự rất xinh đẹp, nhưng ta cũng biết thẹn thùng đấy. Huynh còn không chịu đi nữa… coi chừng mảnh vỡ Diệu Quang Thần Thạch kia sẽ bị người ta cướp sạch hết đấy, không có mảnh vỡ mà muốn luyện hóa đạo vận thì chẳng khác nào làm nhiều công ít”.
Lâm Nhất bổng có cảm giác mê man, cứ như rơi vào một thế giới toàn là nước, ấm áp đến mức không muốn đứng dậy.
Ông!
Tuy nhiên, một khắc sau đó, kiếm ý bỗng vụt qua trong mắt hắn, Lâm Nhất nhanh chóng tỉnh táo lại.
Hắn nhìn kỹ lại thì phát hiện trên khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của Nguyệt Vi Vi làm gì có vẻ thẹn thùng, thay vào đó là một nụ cười hờ hững.
Ngay lập tức, hắn hiểu ra, yêu tinh này đang cố ý mà, suýt nữa thì hắn tự bêu xấu rồi.
Lâm Nhất không dám chần chừ nữa, liền thi triển Thất Huyền Bộ nhanh chóng tiến về phía trước, đạp bước giữa hư không. Những nơi hắn đi qua, không khí dường như bị chấn động, có lực lượng phong lôi còn sót lại, nhìn từ xa hệt như một con Thương Long thượng cổ có khả năng khống chế lực lượng phong lôi, lại như một thanh bảo kiếm tuyệt thế phát ra duệ khí sắc bén.
Nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng bỏ chạy của hắn, Nguyệt Vi Vi nhếch miệng cười vui vẻ, không nhanh không chậm đuổi theo.
Phụt!
Tại thung lũng hoang vu và rộng lớn kia, nhiều nhân tài kiệt xuất nôn nóng lao đến, nhưng khi vừa đáp xuống đất liền bị đủ loại dị tượng đánh bay ra ngoài. Phong, vũ, lôi đan xen vào nhau tạo thành uy lực cực kỳ đáng sợ, số ít người không đủ thực lực thậm chí bị xoắn thành mảnh vụn ngay tại chỗ.
Tuy nhiên, những người này không chết, bởi lẽ ngay trước khi chuyện xấu xảy ra, bọn họ đã bị truyền tống ra ngoài.
Tuy nhiên, những nhân tài kiệt xuất ở nơi sâu trong bảo khố Long Vân lại không biết điều này, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, bọn họ bị dọa tái mặt, vội giảm tốc độ.
BOANG...!
Lâm Nhất chém ra một kiếm, kiếm quang lập lòe hung hăng chém dị tượng lôi vân đang lao về phía hắn thành hai nửa. Giữa không trung, hắn tiếp tục lật tay chém ra hai kiếm. Một cơn lốc đủ để xé rách yêu thú Bán Bộ Thiên Phách cứ thế bị chém thành hư không.
Những dị tượng này đều ẩn chứa ý chí võ đạo cực kỳ cao thâm, đối với nhân tài kiệt xuất chưa tham ngộ ý chí võ đạo thì muốn đáp xuống một cách vững vàng gần như là chuyện bất khả thi.
Không bao lâu sau, Lâm Nhất, Vũ Hạo Thiên, Triệu Vô Cực, Nam Cung Vãn Ngọc, Phương Hàn Lạc,… những yêu nghiệt trong Thập Cường đều lần lượt đáp xuống đất.
Tuy nhiên, cán cờ kia càng tiếp đất thì áp lực mà nó mang đến càng đáng sợ.
Có rất nhiều mảnh vỡ Diệu Quang Thần Thạch, mỗi một mảnh đều ẩn chứa uy áp hùng hậu, cộng thêm đạo vận đang xói mòn, càng thêm khủng bố.
Với áp lực như thế, thân pháp bị hạn chế rất lớn, muốn lấy được mảnh vỡ Diệu Quang Thần Thạch không hề dễ dàng.