Vũ Hạo Thiên khẽ biến sắc, Bá Quyền liên tục tung ra, nhưng hắn ta vẫn phải lùi lại không ngừng vì dư chấn.
Kiếm thế này quá rộng lớn, ý cảnh trong đó càng không thể tưởng tượng, hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ sơ hở nào.
Hoa bay nhẹ như mộng, mưa rơi nhẹ như sầu!
Nhân gian không còn gì nữa, chỉ xin tặng người đoá vân môn trắng!
Kiếm thế lại thay đổi, kiếm quang mênh mông như cánh hoa héo tàn nhẹ nhàng bay múa, linh động theo từng hạt mưa phùn. Giọt mưa rơi vào thân kiếm phát ra tiếng lốp đốp giòn giã, trong tích tắc Vũ Hạo Thiên đã bị đâm trúng mấy chục nhát.
Dù chân nguyên của hắn ta hùng hậu, chưa bị thương thật sự nhưng vẫn có vẻ rất nhếch nhác.
Bốn phía yên tĩnh, trưởng lão và đệ tử của các đại tông môn trên khán đầu đều trợn mắt ngoác mồm. Họ chưa từng nhìn thấy loại kiếm pháp nào như thế, ngựa thần lướt gió tung mây, không có dấu vết để tìm kiếm, tinh lạc cửu thiên, nước chảy mây trôi, tựa như mộng ảo.
Mọi người nhất thời đều quên nói chuyện, đắm chìm trong đó, nói không nên lời.
Tìm hiểu nguyên nhân thì thật sự rất khó hiểu, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, muốn nói gì cũng không thể nói rõ.
“Cứng đầu thật, Bá Quyền, Thiên Địa Bất Nhân!”
Vũ Hạo Thiên vô cùng tức giận, tập trung vào Lâm Nhất, không màng kiếm quang rơi xuống mà lao tới trực diện.
Một quyền này đánh ra, trời và đất cũng phát ra tiếng rít gào, làn sóng khí đáng sợ phá vỡ rất nhiều tia kiếm quang bay múa trên trời. Quyền mang màu tím đánh tới, ngay cả không khí cũng vặn vẹo, dường như không có gì không thể đánh nát.
“Đến đúng lúc lắm!”
Trong mắt Lâm Nhất có tia sáng chợt loé, hắn hiện thân từ giữa màn kiếm thế vô biên.
Ta đến từ trên trời!
Hoa mọc từ trong lòng bàn tay!
Kiếm thế mênh mông xao động bốn phương, Lâm Nhất đáp xuống đất, trở tay vung lên, kiếm Táng Hoa đâm xuống mặt đất trước mặt, sau đó hắn xoè bàn tay phải ra, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện nụ hoa. Nụ hoa dần dần nở rộ khi Lâm Nhất giơ tay lên cao.
Kiếm ý Thông Linh không ngừng tăng vọt khi tường vi nở rộ, khiến mọi người không mở mắt nổi.
Rầm rầm!
Trước luồng kiếm ý này, không gian bắt đầu rung lắc kịch liệt, kiếm quang trên người Lâm Nhất sáng rực, không ngừng lấp lánh. Vũ Hạo Thiên lao tới, trong mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc, nhưng hắn ta vẫn liều mạng xông về trước với vẻ mặt dữ tợn.
“Nhất niệm trần tận quang sinh, chiếu phá sơn hà vạn đoá!”
Lâm Nhất điên cuồng hét lên, đoá hoa trong lòng bàn tay toả ra ánh sáng vạn trượng, kiếm uy huy hoàng như mặt trời lên cao.
Ánh sáng này lập tức sáng đến cực hạn, sau đó nổ tung khi quyền mang của Vũ Hạo Thiên sắp đánh tới.
Thật đáng sợ!
Đây là ánh sáng chói mắt cỡ nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...