Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt
Khương Tử Diệp bị đánh bay đến giữa không trung, cực kì quyết đoán thi triển sát chiêu đã từng đánh bại Ô Tiếu Thiên và Nguyệt Vi Vi.
Ầm!
Một chỉ tay đá khổng lồ vén ra biển mây mênh mông, lần này nó lộ ra toàn bộ ngón tay, chỉ tay đá cổ xưa tràn ngập hơi thở cuồng bạo đánh ra.
Vũ Hạo Thiên khẽ biến sắc, ánh mắt chợt loé, trong lòng lập tức có quyết định.
“Bá Quyền, Thiên Địa Đồng Tâm!”
Năm ngón tay hắn ta siết chặt lại đấm ra một quyền. Khi quyền mang phun trào, vùng trời và mặt đất vô biên phía này như bị hắn ta nắm trong tay. Trong lúc giơ tay nhấc chân dường như có thể nhẹ nhàng và dễ dàng bóp lấy vùng trời này.
Phong thái ấy tràn ngập bá khí, bá đạo ngông cuồng, càn quét bốn phương.
Bùm!
Chỉ tay đá đang hạ xuống bị một quyền này đánh nát, khoé miệng Khương Tử Diệp chảy máu, một lần nữa bị đánh văng ra ngoài. Không chỉ sát chiêu bị phá, ý chí Vân của nàng ta cũng bị thương không nhẹ, một quyền này quá đáng sợ.
“Bá Quyền?”
“Đây không phải tuyệt học của Kiếm Tông năm đó trước khi bị tiêu diệt sao? Không ngờ Vũ Hạo Thiên lại tu luyện được”.
“Không có gì lạ, Tử Nguyệt Động Thiên chiếm cứ Lôi Châu có liên quan rất nhiều đến sự kiện Kiếm Tông bị tiêu diệt năm đó, họ có thể vơ vét được tuyệt học như Bá Quyền trong di tích Kiếm Tông cũng coi như hợp lý”.
“Lợi hại quá, không biết so với Bá Kiếm của Lâm Nhất thì cái nào mạnh hơn”.
Cảnh tượng gây chấn động rất lớn, Vũ Hạo Thiên đứng chắp tay trên đài Thăng Long toát ra khí thế chấn động lòng người.
Đặc biệt là Bá Quyền khiến người ta vô cùng khiếp sợ, ngay cả Lâm Nhất cũng tỏ ra kinh ngạc.
“Thiên Hoang Phá Vân Chưởng!”
Nhưng khi mọi người nghĩ rằng sau khi Bá Quyền xuất hiện, trận đấu này không còn gì hồi hộp nữa, Khương Tử Diệp chưa kịp lau vết máu trên khoé miệng đã xoay người lại, quần áo tung bay, bay lên không trung tung một chưởng.
Rầm rầm!
Biển mây mênh mông trên bầu trời lần lượt kéo ra như bình phong, để lộ thạch chưởng cổ xưa khổng lồ hạ xuống như dời núi lấp biển.
Bùm!
Tốc độ hạ xuống của một chưởng này quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng. Ngay khi Khương Tử Diệp giơ tay lên, thạch chưởng cổ xưa kia phá vỡ vô số tầng mây đập xuống như vượt khoảng cách thời không, đè Vũ Hạo Thiên xuống đất.
Răng rắc!
Mặt đất nứt toạc ra vì một chưởng này, trên mặt hồ dâng lên màn nước cao gần một nghìn trượng. Mọi người giật nảy mình, không ngờ Khương Tử Diệp còn có sát chiêu này.
Trước đó mọi người đều cảm giác được Thiên Hoang Phá Vân Chỉ có thể còn chiêu thức chưa tung, vừa rồi là một chỉ tay, bây giờ là cả bàn tay đập xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...