Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt
Có điều không cần thiết phải làm vậy.
Lâm Nhất thu kiếm vào bao, tâm niệm khẽ động, Thương Long dần tan như sương mù. Ken két, những dòng long văn Tử Điện cũng hóa thành ánh sáng rút vào trong cơ thể Lâm Nhất cùng lúc.
"Bây giờ chỉ mới vào dung hợp, còn chưa đạt được long kiếm hợp nhất, đợi đến khi long kiếm hợp nhất thì kiếm uy Thương Long cũng đã luyện thành".
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, nhẹ giọng thầm nói.
Chỉ trong ba ngày mà đạt được như vậy cũng đã quá sức rồi, nhận thức của hắn vẫn rất rõ ràng, hết thảy chỉ vỏn vẹn mới bắt đầu thôi.
Đến khi long kiếm hợp nhất, Thương Long và kiếm ý Thông Linh sẽ không lẫn vào nhau được nữa, kiếm có thể là long, ngược lại long cũng sẽ là kiếm.
Thậm chí nhất cử nhất động của mình dù kiếm không tuốt vỏ thì vẫn có thể triệu hồi kiếm uy Thương Long, tất cả trở ngại đều chỉ cần một quyền là có thể đánh nát!
Sau khi tùy ý rửa mặt rồi tắm mình trong ánh nắng rực rỡ của buổi sáng, Lâm Nhất hội họp với đám người Mai hộ pháp.
"Ơ?"
Khi đám người Mai hộ pháp vừa nhìn thấy Lâm Nhất, trong mắt tất cả đều thoáng qua tia hứng thú, cảm giác sau ba ngày không gặp Lâm Nhất dường như có thay đổi rất lớn.
Vẻ ngoài thì vẫn thế, nội tâm tao nhã, dịu dàng như ngọc, anh tuấn xuất thần, nhưng sao lúc này đây giơ tay nhấc chân lại khác trước quá nhiều.
Oành!
Chớp mắt rồi nhìn kỹ, vài người còn tưởng rằng một con rồng đang gầm thét đang đi về phía mình, tận sâu trong linh hồn còn có hơi sợ hãi.
Vì mới luyện xong kiếm uy Thương Long, Lâm Nhất vẫn chưa trở về cảnh giới bình thường, sau này sẽ thuần thục hơn.
Trừ khi gặp phải đối thủ có tu vi cực cao, nếu không cũng rất khó nhìn thấy được dị tượng như thế.
"Lâm Nhất, xem ra trong ba ngày vừa qua ngươi lại bội thu rồi".
Hai mắt Mai hộ pháp híp lại, sờ râu cười thâm ý nói, thân vị của ông ấy là cường giả Thiên Phách, ánh mắt vẫn có phần hơn những người bình thường.
"Cũng không tệ".
Lâm Nhất cũng không giấu giếm, thành thật đáp.
Phong Dã ngẫm nghĩ mà thấy sợ, bất đắc dĩ cười nói: "Lâm Nhất ngươi khiêm nhường rồi, thế mà chỉ có một chút thôi à, vừa rồi ta còn bị dọa đến hai chân run rẩy đây. Lúc ngươi bước khí tức trên người ngươi dao động không ngừng, long ảnh hiện lên cũng rất đáng sợ, ta có cảm giác như nó muốn nuốt chửng ta vậy, nhất là ánh mắt của long ảnh kia lại còn hiện lên cả kiếm quang!"
Đừng khoa trương như vậy chứ?
Ánh mắt Lâm Nhất lướt đến Tư Tuyết Y và đám người Thủy Nguyệt họ liền vội vàng gật đầu, chứng minh Phong Dã không nói dối.
Lâm Nhất khẽ nhíu mày, đây cũng không phải chuyện tốt gì.
Hắn vừa lĩnh ngộ được kiếm uy Thương Long, còn có rất nhiều sơ hở, nếu là Tam Tiểu Vương hoặc các yêu nghiệt khác phát hiện trước rồi có đề phòng thì thật không hay.
Mai hộ pháp dường nhìn nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lâm Nhất, phất tay lên thì có hai vị trưởng lão cầm một hộp kiếm đi đến.
Khi hộp kiếm vừa mở ra thì bên trong là một thanh bảo kiếm mang hơi thở cổ xưa đang yên tĩnh ẩn dưới lớp vỏ.
"Kiếm Hàm Quang!"
Lâm Nhất vừa nhìn thì đã nhận ra là kiếm Hàm Quang, năm đó tổ sư khai sơn Lăng Tiêu Kiếm Các đã từng sử dụng qua bội kiếm này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...