Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt

Lâm Nhất nhíu mày, nàng ta không được chia chung nhóm với hắn, có khi nào sẽ trút giận lên Nguyệt Vi Vi không.

Nghĩ đến tính cách của nữ nhân này thì thật sự khó nói lắm.

Thời gian dần trôi, thi đấu giữa các nhóm vẫn tiến hành tuần tự, nhưng rõ ràng nhóm bốn được chú ý hơn các nhóm khác rất nhiều.

Đặc biệt là Lâm Nhất, chỉ cần hắn ra trận sẽ lập tức được rất nhiều người chú ý.

Lâm Nhất cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, bách chiến bách thắng, bình tĩnh chiến thắng từng trận đấu.

Vì thắng liên tục, cho nên long ảnh của hắn cũng lặng lẽ dài ra bảy trượng.

Lúc đến vòng thứ mười bảy, vào khoảnh khắc chiến thắng được đối thủ, long ảnh của Lâm Nhất đã dài tới tám trượng. Long ảnh dài gần ba mươi mét bay lượn trên không trung, trông cực kỳ đáng sợ, linh khí tràn ra, mắt thường cũng có thể phát hiện nó đã không còn là hư ảnh nữa.

Đây có thể nói là một trong mười long ảnh dài nhất ở đây, long ảnh gầm thét, uy thế cuồn cuộn.


Thậm chí Lâm Nhất còn nhạy bén phát hiện long khí ẩn chứa bên trong long ảnh đã lớn mạnh hơn nhiều. Thậm chí lúc bay vào trong người còn có thể tăng cường sức mạnh cho thân thể.

Không cần cố gắng luyện hoá, chân nguyên đã tiêu hao vẫn nhanh chóng được bổ sung, tinh khí thần cũng được nâng cao.

“Long ảnh này quả nhiên vô cùng kỳ diệu”.

Bây giờ Lâm Nhất rất tò mò, nếu giành được vị trí đầu bảng, hoàn toàn luyện hoá long khí này sẽ nhận được lợi ích gì.

Sau khi kết thúc trận đấu, mọi người đều nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt rất thất vọng, thậm chí mơ hồ còn tỏ vẻ đáng tiếc.

Nhiều người đều cảm thấy với khí thế của Lâm Nhất, sau khi bị Lâm Đào khiêu khích sẽ tấn công đối phương bằng phương thức bá đạo hơn.

Nhưng nhiều trận đấu trôi qua như thế, Lâm Nhất vẫn luôn thắng một cách vừa đủ, không hề có ý để lộ khí thế của mình.


Chưa nói đến dị tượng đáng sợ khiến xung quanh chấn động của Lâm Đào, mà ngay cả kiếm thế khiến người ta không dám nói tiếng nào của hai kiếm khách là Nam Cung Vãn Ngọc và Lý Mộ Bạch cũng có chỗ không bằng.

“Xem ra Lâm Nhất chịu thua rồi”.

“Đành chịu thôi, dị tượng trước đó của Lâm Đào quá đáng sợ, ít nhiều gì Lâm Nhất cũng phải biết rõ thực lực của bản thân chứ’.

“Đáng ghét, tức quá, chỉ có thể nhìn Lâm Đào kiêu căng như thế thôi”.

“Chứ có thể làm sao được, nền tảng của Lâm Nhất vẫn còn khá tệ. Nhưng dù chịu thua ba trận, tỷ lệ vào vòng của Lâm Nhất vẫn rất cao, có điều đoán chừng khí Huyền Hoàng sẽ chẳng còn bao nhiêu”.

Tiếng thở dài liên tục vang lên, rất nhiều người đều âm thầm lắc đầu, vừa tiếc nuối vừa bất đắc dĩ.

Trên chỗ ngồi của Huyền Dương Điện, mấy đệ tử của Huyền Dương Điện đều nở nụ cười.

“Sư huynh, hình như Lâm Nhất này sợ rồi”.

“Ha ha, không sợ thì có thể làm gì, chẳng lẽ thật sự dám ra tay với sư huynh chắc? Sư huynh không lấy được danh ngạch hạt giống chắc chắn sẽ đánh hắn tàn phế, mất luôn cả tư cách thăng cấp”.

Lâm Đào cười nhạt, coi như tiểu tử này biết điều, nếu không sẽ khá là khó xử lý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui