Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt
“Không ổn, Bạch Lê Hiên sắp thua!”
Mấy người khác khẽ biến sắc, dù sao cũng là người đến từ đế quốc Đại Tần, mọi người đều hi vọng hắn ta có thể tiến xa hơn.
“Không đâu”.
Lâm Nhất thản nhiên phản bác.
Vẫn còn sớm lắm, chỉ là một tên yêu nghiệt hàng đầu thôi, hắn ta không thể chặn đường Bạch Lê Hiên.
“Tính trưởng thành của Thánh thể thật đáng sợ. Nếu cho ngươi thêm nửa năm nữa, có lẽ ta sẽ không trấn áp được ngươi, nhưng bây giờ ngươi nên ngoan ngoãn nhận thua đi”.
Nhan Cửu lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, hắn ta công nhận thực lực của đối phương.
Hắn ta không muốn cá chết lưới rách với đối phương, một là sợ bại lộ quá nhiều, hai là sợ bị thương sẽ bất lợi cho những trận đấu tiếp theo. Nếu vì thế mà bị thương, thua trong tay một nhân tài kiệt xuất không biết tên, Nhan Cửu nhất định sẽ không chấp nhận được.
“Đao pháp này của ngươi tên là gì?”
Bạch Lê Hiên không trả lời thẳng, bâng quơ hỏi.
“Cô Phong đao pháp”, vẻ kiêu ngạo thoáng qua trong mắt Nhan Cửu, hiển nhiên hắn ta rất tự tin về đao pháp này của mình.
Bạch Lê Hiên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cô Phong, đứng trên đỉnh núi cô độc, nhìn xuống khắp non sông, tên rất hay, đao pháp tốt”.
Nhan Cửu nở nụ cười, đối phương có thể hiểu được ý nghĩa của đao pháp này thì chắc sẽ tự động nhận thua.
“Đao pháp tuy tốt nhưng vẫn chưa học đến nơi đến chốn. Ta có một chiêu kiếm cũng muốn xin các hạ chỉ bảo”.
Bạch Lê Hiên nghiêm túc đáp.
Hắn ta vừa dứt lời, những người theo dõi trận đấu này đều hít vào một hơi. Cái vả mặt này thật mạnh tay, mọi người đều có thể nhìn ra được Nhan Cửu rất tự phụ, đặc biệt là với đao pháp của mình.
Tân tú chê đao pháp của đối phương không tốt ngay trước mặt mọi người, có vẻ hơi ngông cuồng.
“Vậy thì hãy cho Nhan mỗ được mở mang tầm mắt đi!”
Đúng như dự đoán, nụ cười trên mặt Nhan Cửu lập tức biến mắt, hắn ta nghiến răng nói ra từng chữ một.
“Được thôi, Long Vũ Cửu Thiên!”
Nét mặt Bạch Lê Hiên không chút cảm xúc, cổ tay hắn ta khẽ run, kiếm thế trên người ầm vang thay đổi, dâng lên như gió lốc. Kiếm ý trong không trung lập tức diễn hoá thành một long ảnh hào hùng, đầu rồng gầm thét, rít gào lao xuống.
Ầm!
Lúc long ảnh hào hùng đó lao xuống, cả bầu trời như đều trở nên rung động, lôi văn cuồn cuộn, vô số điện quang xé rách bầu trời, khiến những long ảnh có vẻ mơ hồ trở nên vô cùng dữ tợn.
Vù!
Kình phong mãnh liệt khiến khuôn mặt Nhan Cửu không ngừng run run, thậm chí còn không mở mắt ra được. Lúc long ảnh kia gào thét, có kiếm ý đáng sợ không ngừng dao động, khiến đao thế cả người hắn ta như muốn nổ tung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...