Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt
Răng rắc!
Lâm Nhất hơi nghiêng người, ngón tay khẽ búng, một tia kiếm quang màu bạc xuyên qua hư không, đâm thủng vầng trăng tím.
“Muốn chết sao?”
Diêm Lạc Vũ thầm ngạc nhiên, hắn ta biết Lâm Nhất rất mạnh nên không coi thường đối thủ, nhưng thực sự hơi bất ngờ, đối phương chỉ búng nhẹ đã phá vỡ vầng trăng tím này, mạnh một cách đáng sợ.
“Toái Nguyệt Như Phong!”
Hắn ta bước tới trước một bước, hai tay kết ấn, một vầng trăng vỡ vụn như tấm kính, sau đó biến thành hàng trăm nghìn mảnh vỡ màu tím. Những mảnh ánh trăng kia chiếu rọi nhau, phản xạ ánh sáng qua lại nhún nhảy, tạo thành một tấm lưới khổng lồ trên không trung.
Rầm rầm!
Gió lớn rít gào, tấm lưới khổng lồ được tạo thành từ ánh trăng đan xen lại thay đổi thành hình tròn vô cùng lớn. Dưới thế công của Diêm Lạc Vũ, nó không ngừng xoay tròn cuốn theo gió lớn bất tận.
Trong lúc xoay tròn, những mảnh vỡ tím bắn ra cột sáng đánh liên tục về phía Lâm Nhất. Nhất thời trên đài Thăng Long sáng rực chói loá, nhìn mà không thể mở mắt nổi.
Mỗi chùm sáng đều có thể so sánh với một đòn đỉnh phong của võ giả cảnh giới Âm Dương viên mãn, mà khi tấm lưới khổng lồ kia xoay tròn, góc độ tấn công lại không hề có quy luật.
Xì! Xì!
Những nơi chùm sáng đi qua đều để lại khói lửa nhàn nhạt như thể thiêu đốt cả không khí.
Rắc! Rắc! Rắc! Rắc! . Truyện Tổng Tài
Trên đài Thăng Long, khi Lâm Nhất né tránh có vô số bóng ảnh bị đánh tan.
“Mạnh quá!”
“Lại là đệ tử của Tử Nguyệt Động Thiên!”
“Tử Nguyệt Động Thiên, đây là muốn nghịch thiên hay sao!”
“Xem ra trong nhóm bảy vẫn có cao thủ, ít ra thì có Phong Vô Đạo, Tần Dương, bây giờ có thêm Diêm Lạc Vũ, biểu hiện đều được tính là rất nổi bật”.
Tấm lưới hình tròn khổng lồ được kết từ vầng trăng vỡ khiến cả đài Thăng Long như đắm mình trong ánh sáng tím chói loá, có thể nói là cực kì bắt mắt, ngay lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
“Ngươi có thể trốn đến khi nào?”
Diêm Lạc Vũ cười nhếch mép, hai tay kết ấn, chùm sáng trên bầu trời càng thêm cô đọng.
Nhưng hắn ta còn chưa dứt lời, trên đài Thăng Long đột nhiên xuất hiện một tia kiếm quang, kiếm quang vừa xuất hiện đã áp chế ánh trăng tím rực rỡ kia.
Ngoại trừ tia kiếm quang này, trên đài Thăng Long trở nên đen kịt, con ngươi Diêm Lạc Vũ đột nhiên co rụt. Hắn ta vừa định nhìn tia kiếm quang kì lạ này rõ hơn, tấm lưới khổng lồ trên trời lập tức biến thành hư vô, sau đó ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào mắt hắn ta.
Trong một vùng sáng rực, hắn ta không thể nhìn thấy gì cả.
Phụt!
Đợi đến khi kiếm quang tiêu tán, Diêm Lạc Vũ hộc ra một búng máu, văng ra khỏi đài Thăng Long rồi rơi xuống hồ nước.
Bùm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...