Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt
Khi Lâm Nhất mở mắt ra, đoá hoa Tử Diên màu bạc trên mặt đất từ từ tan biến, những cánh hoa cũng biến mất theo. Đồng thời còn có rất nhiều ánh sáng đom đóm không thể nhìn thấy bằng mắt thường, đó là kiếm ý Bán Bộ Thông linh đang dao động như có sự sống trong không gian này.
Phù!
Lâm Nhất thở ra một hơi thật dài, mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy những toà cung điện cao vút, đứng lặng trong thành trì như những lưỡi kiếm.
Đây là phong cách kiến trúc đặc biệt ở thành Mộ Kiếm, tất cả đều như những thanh kiếm sắc sừng sững giữa đất trời, quanh quẩn sự sắc bén.
“Trong vòng bảy ngày, coi như mình đã thấu hiểu triệt để Bá Trảm Thiên Hạ và Kiếm Phá Sơn Hà, nhưng kiếm ý Bán Bộ Thông Linh lại giậm chân tại chỗ, hoàn toàn không có dấu hiệu tiến bộ nào”.
Lâm Nhất chậm rãi đứng lên, bước tới bên cửa sổ, nhanh chóng suy nghĩ.
Ngoại trừ hai con át chủ bài mới Bá Trảm Thiên Hạ và Kiếm Phá Sơn Hà này, tu vi cảnh giới Âm Dương đại thành cũng tăng lên khá nhiều, thậm chí ngay cả Thương Long Cửu Biến cũng có chút tiến bộ.
Cuộc giết chóc thú triều bất tận có hiệu quả rõ rệt trong việc tăng tiến thực lực cá nhân mỗi người.
Chỉ có kiếm ý, chỉ có kiếm ý Thông Linh mà hắn để ý nhất lại như hào rộng không thể bước qua.
Mình đã luyện kiếm, luyện tâm, luyện sức mạnh trong cuộc giết chóc bất tận này. Mình đã đẩy ra sương mù, nhìn thấy bản thân, kiếm của mình chỉ cần hôm nay, không cầu kiếp sau, nhưng mình vẫn không thể bước qua rào cản này.
Giết chóc không có tác dụng với mình...
Thú triều còn đang tiếp diễn, cuộc đại quyết chiến sau cùng vẫn chưa bắt đầu, nhưng trong lòng Lâm Nhất lại dâng lên ý muốn rời đi.
Không cần phải tiếp tục ở lại đây, kỳ ngộ mà mình có thể nhận được trong cuộc giết chóc bất tận này đã đạt tới giới hạn. Mình cần phải tìm một con đường khác mới có thể có được cơ hội nhỏ để thăng cấp kiếm ý Thông Linh.
Grừ! Grừ! Grừ!
Lúc này, một tiếng gào rống kinh thiên động địa của thú đột nhiên vang lên từ phía ngoài thành. Tiếng rống bén nhọn đó còn đáng sợ hơn cả trận đại quyết chiến bảy ngày trước.
Tia nắng miễn cưỡng xuyên qua ma vân hoàn toàn biến mất, thành Mộ Kiếm lại trở nên tối tăm.
“Lại có động tĩnh rồi à?”
Lâm Nhất nhảy qua cửa sổ, leo lên nóc một ngôi nhà khá cao gần đó, ngẩng đầu nhìn qua.
Ở phía xa có mấy chục cột sáng đáng sợ được ngưng tụ từ yêu sát màu đen phóng thẳng lên trời, xuyên qua tầng mây. Vùng trời bên đó bị nhuộm đen như mực, bầu không khí nặng nề, ngột ngạt khiến người ta không thở nổi.
Hô!
Trong thành Mộ Kiếm liên tục vang lên tiếng xé gió, từng bóng người lần lượt bay về phía tường thành.
Trong phút chốc, trên đầu tường thành sừng sững đã có rất nhiều võ giả, nhìn qua chỉ thấy đầu người đông nghịt. So với bầu không khí nhiệt huyết sôi trào trước đó, sau khi trải qua một trận chiến khốc liệt, mọi người đều tỏ ra cực kì nghiêm túc.
“Chắc là sẽ có Thú Vương đến, thậm chí yêu thú Thiên Phách cũng sẽ xuất hiện”.
Lâm Nhất nhìn thấy dị tượng ở phía xa, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Với dị tượng đáng sợ này, có lẽ đây sẽ là trận quyết chiến cuối cùng của đợt thú triều lần này, có lẽ cao thủ Thiên Phách của Lôi Châu cũng sẽ đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...