Chương có nội dung bằng hình ảnh
Triệu Phong của Tử Lôi Tông thì tỏ ra thâm trầm, Quần Long thịnh yến bốn năm trước, hắn ta đã thua trong tay người này.
Vù!
Hai bóng dáng bay vút tới như lưỡi kiếm sắc bén xuyên qua hư không, vững vàng đáp xuống đầu tường thành, trùng hợp là Lâm Nhất biết người bên trái.
Là Cơ Vô Dạ!
Lâm Nhất chợt hiểu ra, tên Cơ Vô Dạ này hình như là đệ tử Huyết Thương Các, chỉ là không ngờ hắn ta còn có một vị sư huynh khủng khiếp như thế.
Lâm Nhất nhìn thoáng qua Ô Tiếu Thiên, sau đó dời sang Cơ Vô Dạ. Sau trận chiến trong cổ mộ Tinh Quân ở Biển Trăng Khô, đã nửa năm rồi hắn không gặp đối phương.
Hắn ta đã thua trong tay hắn vào thời điểm nổi bật nhất, mới nửa năm không gặp mà đã mạnh lên nhiều như vậy.
Đứng song song với sư huynh, uy áp Huyết Sát toát ra trên người hắn ta không hề thua kém.
Thú vị.
Như vậy mới thú vị, nếu hắn ta không gượng dậy nổi mà nản lòng nhụt chí thì Quần Long thịnh yến sẽ rất nhàm chán.
Hắn rất vui, bởi vì đối phương không sinh ra ma chướng vì thua trong tay hắn.
Trước khi Cơ Vô Dạ nhận ra ánh mắt của hắn, Lâm Nhất nhếch môi cười, lặng lẽ rời đi.
Khí tức của nhân tài yêu nghiệt rất nhạy bén, đừng nói là có sát ý nhằm vào mình, một ánh mắt bình thường cũng đủ để nhận ra.
Cơ Vô Dạ nhìn về nơi Lâm Nhất vừa đứng nhưng chỉ thấy một khuôn mặt tươi cười mơ hồ.
“Là hắn?”
Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Cơ Vô Dạ, người nọ đi rất nhanh, khuôn mặt mơ hồ khiến hắn ta không thể xác định.
“Đệ nhìn thấy ai à?”
Ô Tiếu Thiên đứng bên cạnh hờ hững hỏi, giọng hắn ta rất khàn, lộ ra sát ý rét lạnh.
“Hình như là người đã đánh bại ta trong cổ mộ Tinh Quân”.
Cơ Vô Dạ không chắc chắn lắm.
“Ta giúp đệ giết hắn”.
Mặt Ô Tiếu Thiên không có cảm xúc gì, hờ hững tự nhiên như đang nói về một chuyện không có ý nghĩa.
Cơ Vô Dạ lắc đầu: “Không cần, ta sẽ đích thân giải quyết hắn trong Quần Long thịnh yến”.
“Tốt lắm, dù vừa rồi đệ đồng ý, ta cũng sẽ không ra tay. Loại người này đệ nên tự tay giết, lấy máu của hắn để nuôi sát khí trong lòng đệ, lấy mạng của hắn để tế kiếm trong tay đệ. Nếu đệ đồng ý, ta sẽ giết đệ chứ không phải giết hắn”.
Ô Tiếu Thiên nở một nụ cười kì quặc, nói ra những lời gây sởn tóc gáy.
Cơ Vô Dạ không dám nói gì nữa, tính tình kì quái, vui giận thất thường của vị sư huynh này không thay đổi chút nào.
Sau khi đáp xuống đầu tường thành, hai người họ chỉ nói chuyện với nhau, không để ý đến người khác, nhưng sát khí trên người họ khiến người ta rất khó chịu. Nhiều nhân tài kiệt xuất lặng lẽ tránh xa họ.