Chương có nội dung bằng hình ảnh
Ầm!
Kiếm mang và quả cầu lửa gần như đồng thời chống lại móng vuốt xé rách hư không của gấu Ma Nham, va chạm mạnh với nhau.
Chân nguyên dao động, kiếm mang nổ tung, Lâm Nhất lùi lại mấy trăm thước, khoé miệng có máu tươi chảy ra.
“Thú vị. Mình thật sự đánh giá thấp Bán Bộ Thiên Phách rồi, dù chỉ là một con yêu thú cũng không thể coi thường được”, Lâm Nhất lau đi máu tươi trên khoé miệng, lạnh lùng nhìn con gấu Ma Nham cũng lùi lại mấy trăm thước trước mặt.
Nếu không vì khoảng thời gian này có chút tiến bộ, thì e rằng gặp phải yêu nghiệt Bán Bộ Thiên Phách, hắn chắc chắn sẽ thua trận.
Vì hắn hoàn toàn không biết đối phương mạnh đến mức nào, không kịp chuẩn bị chắc chắn sẽ bị yếu thế.
Thú triều đúng là một cơ hội lớn với hắn, cho dù giao thủ với Hám Thiên Ma Viên hay gấu Ma Nham, cũng sẽ giúp hắn có nhận thức trực quan với yêu nghiệt Bán Bộ Thiên Phách.
Có lẽ thực lực của Khuynh Nhược U và Hám Thiên Ma Viên kia tương đương nhau.
Còn con gấu Ma Nham này thì yếu hơn nhiều, nếu không vì sơ suất, thật ra nó rất khó khiến hắn bị thương, nhưng cũng đủ để hắn nghiêm túc chiến đấu.
“Vậy để ta xem thử rốt cuộc kiếm ý Bán Bộ Thông Linh đáng sợ đến mức nào!”
Kiếm thế hơi tán loạn trên người Lâm Nhất thoáng chốc sôi trào, một luồng phong mang loé lên ở mi tâm.
Bây giờ ngay cả mắt thường cũng có thể thấy rõ những đốm sáng vốn chỉ kiếm khách mới có thể nhìn thấy xung quanh hắn.
Gấu Ma Nham đang nổi điên cảm nhận được kiếm ý của Lâm Nhất thì lập tức nhận ra nguy hiểm.
Sát khí máu đen nồng đậm tích luỹ trên người gấu Ma Nham, thân thể to lớn của nó lắc lư trên mặt đất, phát ra tiếng phá không chói tai. Da lông trên người nó đột nhiên bốc cháy, sau đó, nó lao về phía trước tựa như sao chổi.
“Đến đây!”
Chiến ý phập phùng như lửa trong mắt Lâm Nhất, hắn chém ra một kiếm mà không hề nương tay.
Trong nháy mắt, hàng trăm đốm sáng lơ lửng quanh người Lâm Nhất bắt đầu hội tụ trên thân kiếm tựa như bướm đêm. Thân kiếm như nước mùa thu loé lên ánh sáng chói mắt. Kiếm mang chém xuống, như muốn chém rách cả không khí.
Vụt!
Phạm vi mười dặm trở nên sáng rực, kiếm thế mạnh mẽ chém ra mấy khe hở trên ma vân dày đặc đầy trời.
Lúc này, đốm sáng cũng tranh nhau phát sáng với nhật nguyệt!
Dưới kiếm quang đáng sợ này, lồng ngực của gấu Ma Nham bị đâm ra một cái lỗ to, máu bắn tung toé. Thân hình khổng lồ có ngọn lửa thiêu đốt của nó nhanh chóng bay ngược về rồi rơi xuống đất, tạo thành một tiếng vang ngút trời.
Nhưng suy cho cùng nó cũng là yêu thú Bán Bộ Thiên Phách, đòn tấn công này không thể giết chết nó được, gấu Ma Nham xoay người đứng dậy.
Trong lòng bàn tay nó ngưng tụ ra ma cầu màu đen, ma cầu cháy lên ngọn lửa màu đen, sau đó biến thành đoản mâu sắc bén đâm về phía Lâm Nhất.
“Chém!”
Dưới sự gia trì của kiếm ý Bán Bộ Thông Linh, Lâm Nhất chỉ sử dụng một chiêu kiếm đã chém vỡ đoản mâu ngưng tụ từ ngọn lửa màu đen.