Sự rung động kia không cách nào diễn tả bằng ngôn từ, thậm chí không ai dám bàn tán, bởi lẽ trong lãnh thổ Lôi Châu, có ai dám đắc tội Tử Nguyệt Động Thiên chứ?
Nói ra chẳng khác nào muốn chết!
Có người lấy hết can đảm định tiến lên chào hỏi Lâm Nhất, nhưng hắn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên hoàn toàn không phát giác, khiến người nọ cảm thấy xấu hổ không thôi.
Dần dần, cũng có người nhìn ra sơ hở, sát ý bùng lên trong mắt bọn họ, nhưng bọn họ lại không dám nghĩ nhiều.
Đây chính là tồn tại mà ngay cả Tử Nguyệt Động Thiên cũng không dám giết, thử hỏi ai dám động đến hắn?
Trong mắt mọi người, Lâm Nhất cứ “si ngốc” rời khỏi thành Thiên Lăng, một mực đi về phương xa, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.
Nhưng Lâm Nhất đang đắm chìm trong thế giới của mình, hắn quên đi tất cả, tâm trạng sung sướng trước nay chưa từng có.
Hắn suy nghĩ về kiếm đạo của mình, rồi hắn lại nghĩ đến kinh nghiệm võ đạo, và hằng hà sa số thứ khác. Càng nghĩ, khí chất trên người hắn càng thêm linh động, thế nhưng hắn vẫn hồn nhiên không hề hay biết.
Thậm chí, hắn đã rời khỏi phạm vi lãnh thổ thành Thiên Lăng, tùy tiện bước vào một ngọn núi cao mà không hề hay biết.
Bỗng một ngày nọ Lâm Nhất đột nhiên tỉnh lại, trong mắt hắn bộc phát ra tinh quang sáng ngời như đuốc, ánh mắt ấy rạng rỡ lấp lánh, đôi mắt đen như mực khiến người ta cảm thấy sáng rỡ một cách lạ thường.
Dường như có thể chiếu sáng mọi thứ trong bóng tối trên thế gian, tựa như thanh kiếm trong tay hắn, có thể cắt xuyên qua tất cả mọi thứ.
Không cầu trường sinh, chỉ để theo đuổi giấc mơ?
Vậy thì kiếm trong tay ta chỉ hỏi chuyện hiện tại, không cầu mong kiếp sau, đâm xuyên qua lăng tiêu, đạp vỡ tận cửu thiên!
Đây là lòng hào hùng thậm chí còn hơi vô căn cứ, trong mắt người khác là chuyện cười lớn, nhưng trong lòng Lâm Nhất thì lại tràn đầy niềm vui sướng, trước nay hắn luôn một lòng hướng kiếm, hiện tại đã có được hồn phách và sinh mệnh thật sự.
“Đây là nơi nào?”
Lâm Nhất như bừng tỉnh sau cơn mơ, nhìn xung quanh nhưng chỉ thấy một khung cảnh xa lạ.
Đây là một ngọn núi, nhưng linh khí không dồi dào lắm, mỏng manh hơn sơn mạch Thiên Lăng không chỉ một nửa.
Nhưng đứng ở đây, tâm trạng Lâm Nhất lại thoải mái và bình yên chưa từng có, có một loại cảm giác nhẹ nhõm tất cả đều đã thành không, tựa như vứt bỏ đi được rất nhiều gánh nặng, giống một người khách tha hương.
“Lưu Thương nói đúng lắm, đúng là nói nhiều không tốt cho mình, nếu đầu óc mình không đủ thông minh, lúc nào cũng nghĩ đến đại thế bên đó, ngược lại sẽ rơi vào ma cảnh, lầm lỡ việc tu hành. May mà mình đã nghĩ thông suốt, bây giờ tất cả đều đã thành không, cảm giác này thật tuyệt vời”.
Lâm Nhất cứ như vậy ngồi trong đống đá vụn với nụ cười nhàn nhạt trên môi.
“Chỉ còn ba tháng nữa là tới Quần Long thịnh yến, mình phải bế quan tu luyện một lần tử tế, thu hoạch trong trận chiến ở núi Lạc Thuỷ thành Thiên Lăng còn chưa được tiêu hoá hết hoàn toàn”.
Ánh mắt Lâm Nhất loé lên, trận chiến đó khiến hắn xuất ra được ác khí, càng làm cho hắn hiểu sâu sắc hơn thế nào là “khí”.
Kiếm khách là phải tu luyện được luồng khí này, kìm nén trong lòng có thể chịu khổ, có thể chịu mệt, nhưng không thể chịu nhục.
Hắn chiến đấu với thất tú Thiên Lăng không chỉ để trau dồi kinh nghiệm chiến đấu, mà còn để nuôi khí của mình, chiến đấu để dưỡng khí, chém giết để dưỡng khí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...