Nhân tài kiệt xuất trên thế gian không cầu trường sinh, chỉ mong có thể theo đuổi giấc mộng của mình, có chết cũng không hối tiếc!
Đó là một thế giới hào tình vạn trượng, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, từ tận đáy lòng sinh ra khao khát vô tận.
Ý nghĩa của trường sinh chính là bất tử, chỉ cần bất tử thì có thể thỏa mãn mọi dục vọng, bản thân trường sinh đã là dục vọng tối cao, nhưng người ở thế giới kia lại không cầu trường sinh, chỉ vì giấc mộng của mình mà nguyện dốc hết nhiệt huyết và hào hùng cả một đời người.
Rốt cuộc đó là một thế giới như thế nào?
“Ngươi nhìn thấy gì phía sau ta?”
Lâm Nhất đang trong cơn mê liền khôi phục bình tĩnh, trầm ngâm nói: “Ta nhìn thấy Phật quang vô tận, bên trong Phật quang có một cuộn tranh, dường như nó còn chưa được vẽ xong cho nên không cách nào mở ra được”.
Còn một câu mà Lâm Nhất chưa nói, một khi mở ra, cuộn tranh này sẽ khiến thế gian kinh diễm, đến nỗi Phật quang vô tận kia cũng chẳng sánh bằng.
“Lòng mỗi người đều có một cuộn tranh, thật ra cuộn tranh của ta đã sớm vẽ xong, có điều không cách nào mở ra được. Trước khi xuất gia, ta tên là Lưu Thương. Lưu Thương là một thanh kiếm, nguyệt quang như sương, lưu thủy kham thương. Ta giết người còn nhiều hơn bất kỳ tà tu nào mà ngươi từng gặp. Ta giết người tốt, cũng giết người xấu, có một ngày, thanh kiếm này gãy mất, Lưu Thương cũng chết theo. Đến cuối cùng, cuộn tranh này vẫn không thể nào mở ra”.
Nhắc lại chuyện cũ, Lưu Thương cũng không có quá nhiều cảm xúc, hắn ta cười nói: “Có một ngày, ngươi cũng sẽ vẽ tranh, sẽ bước chân vào thế giới kia, đại thế đến, mỗi người đều có cơ hội tranh đoạt thiên mệnh”.
“Đại thế đến?”
Lại là câu nói này, trước đó, Tô Hàm Nguyệt cũng từng nói với trưởng lão của Bắc Tuyết Sơn Trang như vậy. Vị trưởng lão kia liền lộ vẻ hưng phấn, kích động đến mức không cách nào che giấu được.
Rốt cuộc là dạng đại thế gì có thể khiến người ta phấn khích đến thế? Dù gì thì vị trưởng lão kia cũng là một kiếm khách có thực lực cực kỳ khủng bố.
Thông thường thì tâm cảnh của kiếm khách rất ít khi dao dộng.
“Đúng, một đại thế quét ngang thiên hạ, yêu nghiệt khắp thế gian không một ai tránh được. Kỳ ngộ vô tận, hễ là nhân tài kiệt xuất trên thế gian thì đều có được cơ hội tranh đoạt thiên mệnh. Cho nên lần Quần Long Thịnh Yến này rất quan trọng, ít nhất ngươi phải tiến vào bảng 10, nếu bỏ lỡ kỳ ngộ lần này, e là khó gặp lại Tô Hàm Nguyệt”.
Lưu Thương lộ vẻ thận trọng, cũng không đề cập quá nhiều việc liên quan đến đại thế.
Trong tình huống Lâm Nhất liên tục truy hỏi, lại đồng ý tặng hắn mười vò Hầu Nhi Tửu, người này mới miễn cưỡng nói thêm bốn chữ.
Đại thế đến, ngõ trời sắp mở.
“Dừng lại, ngươi đừng hỏi nữa, cái gì nói được tự nhiên ta sẽ nói. Ngươi nhìn đi, Tô Hàm Nguyệt không hề nói gì hết đấy, thật ra nói nhiều thì cũng vô ích, có thực lực tự khắc sẽ hiểu ra. Huống chi ta có nói nhiều hơn nữa mà ngươi không lọt được vào bảng 10 của Quần Long Thịnh Yến thì có liên quan gì đến ngươi đâu chứ?”
Lưu Thương há miệng cười, trên mặt hắn ta lại là vẻ bất cần đời như trước, hắn ta sờ cái đầu trọc của mình rồi cười nói: “Nói không chừng khi đó hòa thượng ta có thể cân nhắc việc hoàn tục rồi, hề hề”.
Nói xong rồi cười một tràng bỉ ổi, nháy mắt ra hiệu, ý bảo: Chắc là ngươi hiểu.
“Cút!”
Lâm Nhất cười mắng một tiếng, hắn biết tên này chỉ nói cho vui miệng thôi, không có chuyện dễ dàng hoàn tục như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...