Thiên Yêu Các, Bắc Tuyết Sơn Trang, Tử Nguyệt Động Thiên, tam đại bá chủ đồng thời dựng lôi đài thu đồ đệ.
Mỗi bên đều có khảo nghiệm, dù là tượng yêu thú của Thiên Yêu Các, hay là kiếm trận của Bắc Tuyết Sơn Trang đều cực kỳ đáng sợ, bất cẩn một chút là sẽ mất mạng.
Nhưng hiển nhiên, nếu nói khảo nghiệm của nhà nào đáng sợ nhất thì chắc chắn phải kể đến Tử Nguyệt Động Thiên. Vầng trăng màu tím ấy quỷ dị đến mức khiến người ta không tưởng tượng nổi.
Có mấy người tiến lên thì bị già chết, cách chết này chưa từng nghe nói, đáng sợ cực kỳ.
Bây giờ, vầng trăng màu tím ấy chủ động tấn công, đánh thẳng về phía Lâm Nhất dưới sự thao túng trong âm thầm của mấy trưởng lão Tử Nguyệt, lập tức dẫn đến một tràng tiếng hô kinh ngạc.
Mạc trưởng lão của Bắc Tuyết Sơn Trang sửng sốt, sau đó trong mắt toát ra sát ý lạnh lẽo. Lướt mắt qua, dừng trên người Trần Tử Ngọc ở trên lôi đài Tử Nguyệt, tâm tư tên nhóc này thật ác độc.
Lâm Nhất chủ động rời đi, điều này khiến ông ta muốn nhúng tay vào cũng không được, trong lòng vô cùng phẫn nộ.
So với sự phẫn nộ của ông ta, tứ đại gia tộc thành Thiên Lăng và các trưởng lão Tiêu Vân Tông lại sáng mắt, vẻ mặt mừng rỡ.
Mất đi sự bảo vệ của Bắc Tuyết Sơn Trang, còn ai có thể bảo vệ được hắn?
Chỉ riêng vầng trăng màu tím này là đủ để đập chết Lâm Nhất.
“Ngu xuẩn”.
Trần Tử Ngọc trên lôi đài nhếch miệng cười nhạt, trong mắt lộ ra sự giễu cợt nồng đậm, vài ba câu đã bị khích tự chui đầu vào lưới.
Thiên phú có cao hơn nữa cũng là một kẻ lỗ mãng, định sẵn sẽ bỏ mạng.
Sở Mộ Viêm ở bên cạnh cũng lộ ra ý cười trên mặt, chung quy cũng là Trần Tử Ngọc, xét về thủ đoạn độc ác thì Lâm Nhất không đủ xách giày cho hắn ta.
“Tên nhóc này hôm nay chết chắc rồi, vầng trăng màu tím đó treo lơ lửng bất động đã buộc Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm phải liên thủ mới có thể thông qua khảo nghiệm. Bây giờ nó chủ động tấn công, sao có được đường sống!”
“Đợi hắn hóa thành đống xương khô, ta chắc chắn sẽ giẫm đạp xương hắn thành tro bụi!”
“Hừ, cách chết này đúng là hời cho hắn!”
Các trưởng lão thế gia thành Thiên Lăng ai nấy nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lộ ra vẻ không cam tâm. Đối với bọn họ mà nói, dù là giẫm đạp thành tro bụi cũng xem như hời cho Lâm Nhất, phải khiến hắn sống không bằng chết mới có thể trút nỗi hận trong lòng.
“Yên tâm, vầng trăng màu tím này vẫn chưa đập chết được tên nhóc đó, cứ đợi thủ đoạn của Tử Ngọc thiếu gia đi. Hôm nay hắn muốn chết cũng khó!”
Đúng lúc đó, có người lên tiếng nói Lâm Nhất không chết được.
Đó là Trần Vọng Dã, cao thủ Bán Bộ Thiên Phách lúc trước đã khống chế chuông Huyền Âm trấn áp Lâm Nhất. Ông ta đứng ở chính giữa các trưởng lão Trần gia, vẻ mặt ung dung, thản nhiên cười nói.
Chỉ là ý cười ít nhiều có chút âm u lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run.
Ầm!
Trong lúc nói chuyện, vầng trăng màu tím sâu sắc ấy đập vào người Lâm Nhất, chỉ nghe một tiếng vang lớn. Ánh sáng màu tím giống như thủy ngân bắn ra tung tóe, dốc ngược xuống, nơi ánh trăng đi qua, cây cỏ héo khô, mặt đất bỗng chốc đen kịt hoang vu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...