Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt

Một đám nhân tài bản địa của thành Thiên Lăng trông thấy cảnh này cũng lần lượt bật cười. Như thể người đang đứng trên lôi đài sỉ nhục Dương Phàm là chính mình không bằng, trong lòng cực kỳ sung sướng.

Bọn họ đối với những võ giả bên ngoài luôn tỏ vẻ cao hơn người một bậc, rất vui sướng khi nhìn thấy những kẻ đó bị xấu mặt.

“Vậy thì tự ta đi xuống…”.

Dưới sự sỉ nhục như vậy, sắc mặt Dương Phàm xanh mét, trong lòng ấm ức kìm nén, giãy giụa muốn đứng dậy rời đi.

“Cứ để ta tiễn ngươi một đoạn đi!”

Nụ cười dữ tợn nở trên mặt Tần Húc, hắn nhanh như chớp lao đến, bàn tay phải nhanh chóng yêu hoá. Bàn tay khổng lồ của Ma Viên lập tức tát lên mặt Dương Phàm, một ngụm máu cùng với răng bị đánh nát văng ra khỏi miệng Dương Phàm, cả người như một con diều đứt dây bị tát cho lảo đảo bay ra ngoài.

“Các ngươi!”


Quách Húc vội vàng chạy qua đỡ lấy Dương Phàm, phẫn nộ quát một tiếng.

“Cút!”

Đầu mày Âu Dương Hạo khẽ nhướn, trừng mắt nhìn, trong mắt ngập đầy sát ý.

Quách Húc bỗng nhiên không dám hó hé nữa, nghiến răng đưa Dương Phàm đã ngất xỉu đi.

“Hay lắm!”

Rất nhiều đệ tử thế gia và những nhân tài bản địa của thành Thiên Lăng lên tiếng chúc mừng, trợ uy cho Tần Húc và Âu Dương Hạo.

Võ giả từ bên ngoài đến thì lại câm như hến, lần lượt lắc đầu, không dám hé lời.


Trong một thoáng, trên ba đại lôi đài bỗng trở nên yên tĩnh hẳn, ai cũng đều có thể nhìn ra được, Thất tú Thiên Lăng đã bao trọn chỗ này, sẽ không cho bất cứ người ngoài nào bước lên đài, dù gì ai cũng không muốn miếng dưa cơ hội của mình bị chia cho người khác.

Thiên Yêu Các và Bắc Tuyết Sơn Trang kia nhìn thấy cảnh tượng này cũng coi như không thấy, hoàn toàn chẳng thèm để tâm.

Cách làm như vậy cũng khiến cho lòng của mọi người ở đây cảm thấy nguội lạnh.

“Cho qua nhờ”.

Trong tình huống yên tĩnh như vậy, một bóng người áo trắng rẽ đám người tiến về phía trước, lập tức trở nên vô cùng bắt mắt.

Khi sắp đi ngang qua chỗ Quách Húc, đối phương nhắc nhở nói: “Huynh đệ đừng đi nữa, đám súc sinh này không phải người!”

“Ngươi nói rất đúng”.

Bước chân của Lâm Nhất thoáng dừng, liếc mắt nhìn Dương Phàm bị trọng thương, lại nhìn vào Quách Húc đang đầy vẻ căm phẫn, tuỳ ý đáp lại một tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước.

Thất tú Thiên Lăng quả thật không phải người, kiếm trong tay hắn cần giết chính là loại súc sinh mặt dày vô sỉ, đê tiện bỉ ổi này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui