Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tu vi cũng theo đó tăng trưởng toàn diện, biết được mức độ khủng bố của long văn, Lâm Nhất cảm thấy hoảng sợ không thôi.
Chỉ cầm trong tay thôi mà đã đáng sợ như vậy, không biết đến khi luyện hóa hoàn toàn, quả Hóa Yêu này sẽ mang đến bao nhiêu lợi ích nữa.
Bất kể căn cơ của hắn có thâm sâu cỡ nào thì sợ rằng cũng sẽ dễ dàng bị đâm thủng, sau đó dùng tư thế cuồng bạo đánh vỡ bình chướng cảnh giới Âm Dương.
Rắc! Rắc!
Cùng lúc đó, sau khi mất đi quả Hóa Yêu cuối cùng, cây Luyện Yêu như mất đi hồn phách mà không ngừng héo rũ. Uy áp của nó cũng theo đó tan thành mây khói, khoảng không xung quanh dần khôi phục lại bình thường.
Muốn sống lại lần nữa e rằng phải mất chín trăm năm.
Lấy được kỳ quả ngàn năm của thiên địa, chỉ có thể ngộ, không thể cầu, Lâm Nhất nghiễm nhiên trở thành người thắng cuối cùng.
Phụt!
Một số tán tu có tu vi yếu kém nhanh chóng rơi xuống, kế đó hóa thành một đống bùn nhão, trong từng tia máu còn lóe lên điện quang được diễn hóa từ kiếm ý.
Trước đó, bọn họ đã chịu một kích từ sự bùng nổ khủng bố của Tinh Thần Đại Bạo, sau lại bị cây Luyện Yêu trấn áp, thế nên kết cục như vậy là điều không thể tránh khỏi.
Kể cả đám người có thực lực mạnh mẽ như Trần Tử Ngọc cũng không khá hơn. Sau khi rơi xuống đất, bọn họ thất thểu bò dậy, cả người lảo đảo, không cách nào đứng vững được. Cả bọn lục tục lấy ra linh dược bảo vệ tính mạng, nhai nuốt rồi ngẩng đầu nhìn lên, sát ý đáng sợ bùng nổ trong mắt.
Vèo!
Nhưng trên đỉnh mây, sau khi cướp được quả Hóa Yêu, Lâm Nhất giang rộng hai tay, trực tiếp bay đi.
Hắn đã là người thắng cuối cùng, có được thu hoạch to lớn. Tất cả người trong mật cảnh Kiếm Tông cộng lại đều không bằng con số lẻ của hắn, đương nhiên, hắn không cần thiết phải truy cùng đuổi tận.
“Đáng giận!”
Mấy người Tần Húc bị trọng thương, dù có linh đan bảo vệ tính mạng thì vẫn vô cùng suy yếu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Nhất rời đi.
Có người cảm thấy không phục, cố kéo thân thể tàn tạ, hòng đuổi theo.
“Không cần truy đuổi, hắn vốn đã là người chết. Cứ chữa thương trước đã, đợi sau khi vết thương lành lặn, lấy mạng hắn là được”, sắc mặt Trần Tử Ngọc âm u, nhưng hắn ta vẫn ngông cuồng như trước, dường như không hề quan tâm đến thương thế của mình.
“Cũng đúng, chúng ta có phương pháp đánh vỡ khe hở mật cảnh, còn tên kia chỉ có thể quay về đường cũ. Ta chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được, không cần hoảng hốt, sẽ bị loạn”.
Cổ Dương ho khan, lẩm bẩm nói.
Trong lãnh thổ thành Thiên Lăng thỉnh thoảng có mật cảnh Kiếm Tông xuất thế, các gia tộc tại đây có sự hiểu biết cực kỳ sâu sắc với mật cảnh, nên có được thủ đoạn đánh vỡ nó, bất cứ lúc nào cũng có thể ra ngoài.