Cổ Dương bị Lâm Nhất cướp đi một quả Hóa Yêu có tám sợi huyết quang, hắn ta nuốt không trôi cơn tức này, nên chỉ cần chém giết được Lâm Nhất, hắn ta sẽ không ngại liên thủ với bất kỳ ai.
“Thương thế của ca ta, hôm nay ngươi đừng mong sống sót!”
Kim Triển mở to mắt nhìn vết thương trên người Kim Dực, sắc mặt hắn ta trở nên dữ tợn, sát ý hoàn toàn được phóng thích.
“Ra tay đi, người này không thể sống được, quả Hóa Yêu kia không được phép rơi vào tay kẻ khác!”
Trần Tử Ngọc bình tĩnh nói với Sở Mộ Viêm đang đứng bên cạnh mình.
“Hắn vốn đáng chết, chỉ là một tên Kiếm Nô mà cũng dám khoác lác không biết ngược. Lên trên tầng mây, đánh với hắn ta một trận! Không tự nhìn xem thân phận của mình là gì? Hắn xứng à?”
Sở Mộ Viêm nắm chặt thương Kinh Long, sắc mặt hắn ta âm u và rét lạnh, cùng Trần Tử Ngọc bay vọt lên trời.
“Giết!”
Đám tà tu… đa mưu túc trí kia thấy những nhân tài kiệt xuất cấp yêu nghiệt đều hành động, hiển nhiên, bọn họ cũng không cam tâm bị bỏ lại.
Trong lúc nhất thời, có rất nhiều cao thủ phóng lên trời, dạo bước giữa không trung. Bọn họ vừa gánh trên vai uy áp của cây Luyện Yêu, vừa phải nghiền chết Lâm Nhất, rồi lại tranh thủ đoạt lấy quả Hóa Yêu có chín sợi huyết quang kia.
Lâm Nhất không nhúc nhích, trong mắt nhiều người, có lẽ hắn đã sợ đến mức choáng váng. Ngẫm lại cũng đúng, thất tú Thiên Lăng cùng rất nhiều tà tu đồng loạt ra tay, cục diện như vậy quả thật khiến nhiều người kinh sợ.
Nếu là người thường, e là đã sớm bị dọa chết khiếp, đừng nói đám người này đồng loạt ra tay, sợ rằng chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ khiến bọn họ hồn phi phách tán, phải quỳ xuống xin tha.
“Tên Lâm Nhất này thật quá ngông cuồng, hắn nói đánh với hắn một trận ở trên tầng mây, câu nói này gần như đắc tội với tất cả mọi người. Uy áp ở tầng mây phía trên cây Luyện Yêu đáng sợ đến mức nào cơ chứ? Dù hắn muốn đi… cũng đi không được nữa”.
Tầng dưới cây Luyện Yêu, có rất nhiều người thầm nghĩ.
Quả Hóa Yêu trên người Lâm Nhất, còn có thần thạch Tử Diệu và mạng của hắn, e là đều bị kẻ khác thu mất.
Hắn đã là người chết. Từ khi hắn nói ra câu nói ngông cuồng kia, cái tên Lâm Nhất đã không còn tồn tại nữa rồi.
Nhưng ngay lúc đó, mọi người đột nhiên kinh ngạc đến mức không nói thành lời, cả đám chỉ biết há hốc mồm mà nhìn.
Trên đỉnh đầu của thiếu niên áo xanh đã ngưng tụ một luồng sét tự khi nào. Nó có đường kính lên đến trăm mét, từ xa nhìn lại chẳng khác nào một ngôi sao đang lơ lửng trên đầu hắn.
XÍU...UU!!
Lâm Nhất không rút kiếm, nhưng sâu trong mắt hắn có một quầng sáng lóe lên. Quầng sáng chói mắt, có thể sánh với phong thái của bất kỳ một thanh bảo kiếm nào vừa ra khỏi vỏ, thậm chí còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
"Bang….bang..."
Kiếm âm vang vọng, trong một tích tắc, kiếm âm ngân lên hệt như chín tiếng sét, trên đỉnh mây, bốn phương tám hướng dường như nổi lên trống trận, không khí nổ tung, không ngừng chấn động.
Đây chính là Bá Kiếm – Tinh Thần Đại Bạo!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...