Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt
“Ta có thể giúp ngươi, nhưng quy định vẫn như cũ, khảo hạch thất bại sẽ chết, ngươi tự chọn đi”.
“Con đường kiếm đạo của ta luôn thẳng tiến không lùi, không sợ sinh tử. Ta đến đây với quyết tâm sẽ chết, tiền bối nghĩ ta sẽ chọn thế nào?”
Lâm Nhất đắc tội Khuynh Nhược U, trước khi đến đã biết các nhân tài thế gia thành Thiên Lăng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn, vậy nên đã quyết thẳng tiến không lùi, gặp nguy hiểm cũng không từ bỏ.
Bây giờ kỳ ngộ đang ở trước mắt, tất nhiên hắn càng sẽ không lùi bước.
“Quả nhiên là kiếm khách tu luyện Bá Kiếm, khí phách lắm. Ta sẽ tạm thời tha thứ cho sự bất kính của ngươi trước đó, đi theo ta!”
Giọng nói trong mảnh kiếm gãy có vẻ như không hề bất ngờ trước sự lựa chọn của Lâm Nhất, hơn nữa đã sớm biết hắn tu luyện Bá Kiếm.
Phịch!
Một khí tức yếu ớt phát tán ra từ trong mảnh vỡ, mấy chục bức tượng đá đuổi giết Lâm Nhất lập tức biến sắc, đồng loạt cầm kiếm quỳ rạp xuống đất.
“Đi đâu ạ?”
Lâm Nhất chưa kịp phản ứng, quang văn dưới chân hắn đã vặn vẹo thành một cái lỗ đen hút hắn vào trong.
Ầm!
Cùng lúc đó, ở khu vực trung tâm của kiếm trận, ngọn lửa trên tế đàn cháy rực lên, Âu Dương Hạo đang trong cuộc chiến nhìn thấy tình huống khác thường này thì lập tức tỏ ra phấn khích.
“Có động tĩnh, cố gắng thêm chút nữa, nhanh chóng phá giải cấm chế ở đây!”
Trong trời đất quay cuồng, Lâm Nhất cảm thấy mình đang không ngừng rơi xuống.
Đến khi tầm nhìn được khôi phục, Lâm Nhất phát hiện mình đang đứng trên đạo đài cao chót vót, bên cạnh đạo đài có một bức tượng đá.
Bức tượng đá cầm kiếm, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh băng, dù là vật chết thì ánh mắt ấy vẫn khiến hắn vô cùng khó chịu.
Hắn nhìn ra xa, trong hư không ở phía trước có tổng cộng chín đạo đài. Đạo đài thứ nhất có một bức tượng đá, đạo đài thứ hai có hai bức tượng, cho đến cuối cùng có tổng cộng chín bức tượng đá oai phong lẫm liệt, kiếm ý tung hoành.
“Đây là đâu?”
Lâm Nhất thắc mắc hỏi.
“Đây là khảo hạch của ngươi, tổng cộng gồm chín cửa ải, mỗi lần vượt ải đều nhận được phần thưởng tương ứng. Tu vi của bức tượng đá luôn cao hơn ngươi một cảnh giới, khi nào qua được cả chín ải thì ngươi mới có thể rời đi, thời gian chỉ có một buổi! Qua một buổi, ngươi chắc chắn sẽ chết”.
Giọng nói nhỏ trong mảnh kiếm gãy vang lên khiến người ta không rét mà run.
Lâm Nhất quan sát bức tượng đá trước mặt, nó chỉ mới tu vi cảnh giới Âm Dương, có vẻ không khó lắm.
Răng rắc!
Khi Lâm Nhất đang suy nghĩ, bức tượng đá trước mặt đột nhiên thức tỉnh, mắt nó bắn ra tia sáng lạnh lẽo sắc bén, vô cùng đáng sợ.
Ầm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...