Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt
Mảnh kiếm này là kiếm ý chưa bị tiêu diệt còn sót lại của Kiếm Tông năm đó, ít nhiều sẽ có chút cảm ứng với di tích này.
Lúc này, mảnh kiếm trong tay Lâm Nhất không ngừng di chuyển trong di tích.
Hắn không có mục đích cụ thể, chỉ thi triển thân pháp đến mức cao nhất, sau đó dừng lại rồi nhắm mắt cảm nhận. Lặp đi lặp lại như thế, thậm chí rất nhiều lúc còn nhìn thấy không ít người đang tranh giành bảo vật, nhưng hắn cũng không tỏ vẻ hứng thú chút nào.
Nhiều lần, thậm chí hắn còn nhìn thấy bóng dáng của thất tú Thiên Lăng.
Thực lực của những người đó khiến hắn khá khiếp sợ, thật sự không dễ động vào. Sự bá đạo của những người này cũng được thể hiện rất rõ, không chỉ có tán tu mà những thiên tài ngoại địa như Lâm Nhất cũng là mục tiêu đuổi giết của bọn họ.
Ngoài võ giả của thành Thiên Lăng, những người khác đều ở trong khu vực trung tâm này một cách khó khăn, trốn tới trốn lui, sợ bị người khác phát hiện.
Hành động của bọn họ như đang xem mật cảnh Kiếm Tông này là của thiên tài thành Thiên Lăng.
“Đã quá đi thôi, có sự phối hợp của thất tú Thiên Lăng, chúng ta hoàn toàn có thể tung hoành trong khu vực trung tâm này”.
“Đúng thế, những tán tu kia chẳng khác nào lũ chuột qua đường, vừa thấy chúng ta đã trốn đi xa”.
“Tiếc này tiểu tử Lâm Nhất này không xuất hiện, nghe nói huynh đệ Kim gia, Tần Húc và Cổ Dương đều đang tìm hắn”.
“Hắn dám chắc! Tiểu tử này chỉ vờ đi lại ở vùng ngoài của khu vực trung tâm thôi, chắc chắn không dám xuất hiện ở nơi này”.
Lâm Nhất giấu đi hơi thở, trong lúc di chuyển, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện.
“Vậy sao?”
Lâm Nhất sờ mũi, nhìn mấy thiên tài thành Thiên Lăng đang tụm năm tụm ba, tỏ vẻ châm chọc.
Hắn đã ở trong khu vực trung tâm này hơn nửa ngày rồi.
Thất tú Thiên Lăng đúng là khá khó giải quyết, ít nhất là mạnh hơn Lôi Nham kia rất nhiều. Nhưng thế thì sao chứ? Ngoài Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm có thể khiến hắn kiêng dè, những người khác chỉ khiến hắn áp lực một chút mà thôi.
Vì nếu hắn muốn đi, bảy người này liên thủ cũng không thể ngăn cản được hắn.
Ấy?
Mảnh kiếm trong tay Lâm Nhất khẽ rung lên, trong mắt hắn xuất hiện ánh sáng kỳ lạ, cả nửa ngày trôi qua, cuối cùng cũng có chút động tĩnh rồi.
“Ở nơi đó sao? Đi!”
Lâm Nhất không còn che giấu hơi thở nữa, hắn thi triển thân pháp đến mức tối đa, giống như Kim Ô tung cánh, xuất hiện trước một ngọn núi hùng vĩ.
Đỉnh núi cao chọc trời, có sương mù quẩn quanh, trông rất thần bí khó lường. Trên núi cao trong sương mù có rất nhiều kiến trúc đứng thẳng, đường nét khá hoàn chỉnh, rất khác tình cảnh đổ nát xung quanh.
Không chỉ có Lâm Nhất phát hiện ra ngọn núi sương mù kỳ lạ này mà rất nhiều người đang đi vòng quanh nó, trong mắt đều chứa đựng ánh sáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...