Chấp niệm đáng chết kia lại lần nữa xuất hiện trong đầu Lâm Nhất, đồng thời còn có tiếng cười khẩy quanh quẩn.
Tuy nhiên, chẳng mấy chốc nó đã bị kiếm ý cắt nát, thế nhưng, mấy chữ “Tinh Quân không thể bị lăng nhục” cùng với tiếng cười đáng sợ kia vẫn vang vọng không dứt.
Tinh Quân không thể bị lăng nhục?
Tình huống cực kỳ nguy hiểm, Lâm Nhất bị thương không nhẹ, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể nghĩ ra đối sách. Hắn quét mắt nhìn, ánh mắt rơi vào chuôi kiếm gãy trên ngực của di hài, chợt, hai mắt Lâm Nhất tỏa sáng.
Đây không phải là một bộ di hài Tinh Quân nguyên vẹn.
Nó có sơ hở, nếu không, vừa rồi sẽ không bị hắn nhấc lên một tấc.
Lôi Bằng đã sắp xuất thế, vô số suy nghĩ vụt qua trong đầu Lâm Nhất, hắn nhìn chằm chằm vào chuôi kiếm gãy kia, rồi chợt nhớ đến cảnh tượng ở núi Viêm Long, khi Tử Điện Ma Long Điểu sắp đại khai sát giới, vị cao thủ Thiên Phách kia đã thỉnh kiếm ý kinh thiên ngàn năm không tan để đẩy lùi Ma Long Điểu.
“Nam Vực, đế quốc Đại Tần, Lâm Nhất Kiếm Các, xin tiền bối ra tay tương trợ!”
Phút chốc, duệ khí lóe lên trong mắt Lâm Nhất. Hắn đánh cược!
Hắn từ bỏ ý định sử dụng chiến giáp Thương Long, mà dùng tay trái đè chặt ngón trỏ, giữa kiếm ý bao phủ, một giọt máu bổn mạnh bắn ra, rồi rơi xuống thanh kiếm gãy kia.
“Tên này định làm gì?”
“Sắp chết đến nơi, không nghĩ đến việc làm gì để hộ thể, lại gào cái khỉ gì vậy…”
“Ngu ngốc, không biết Kiếm Tông đã bị diệt bao nhiêu năm rồi à, làm gì có người đến che chở cho hắn!”
“Một tông môn bị diệt thì dù nó có từng huy hoàng cỡ nào đi nữa, đến hiện tại xem như đã mất hết, chỉ còn là một đống hoang tàn mà thôi!”
“Ta thấy tên nhóc này phát rồ thật rồi, chả khác nào thằng ngốc, hắn cho rằng một đám ma quỷ có thể bảo vệ được mình ư?”
Lúc này, mọi người đều lộ vẻ khó hiểu và có hơi hoang mang, đa phần đều là châm chọc và cười nhạo, cũng có một vài ánh mắt lộ rõ sự hả hê, vẻ mặt bọn họ cứ tung tăng như chim sẻ. Dù gì thì chuyện này cũng không liên quan đến bọn họ, thế nên, cứ vui cười nhìn Lâm Nhất chật vật, sau đó đợi hắn chết rồi tranh giành Thiên Tinh Châu.
Tên Kiếm Nô này, đừng có gào thét nữa, an tâm mà chết đi!
Những ánh mắt nóng bỏng và dữ tợn đang ngóng trông Lâm Nhất mau chết đi!
Bộp!
Nhưng lúc này, kỳ tích xuất hiện!
Khi giọt máu bổn mạng ẩn chứa kiếm ý Tiên Thiên của Lâm Nhất rơi xuống chuôi kiếm gãy kia, từng vết rỉ nhanh chóng bong ra, phút chốc, thân kiếm phát ra ánh sáng chói lóa, chiếu khắp thế gian. Kiếm ý vô thượng ào ào tuôn ra từ chuôi kiếm gãy, bễ nghễ bát phương, quân lâm thiên hạ.
Kế đó, một âm thanh cổ xưa vượt thời không vang vọng khắp trời đất.
“Tám ngàn năm công danh trần thế, chín vạn dặm hào quang tung hoành, minh nguyệt trường tồn, Kiếm Tông bất hủ!”
Phút chốc, âm thanh cổ xưa mà tang thương này quanh quẩn mãi không dứt, nó đã vượt qua thời không, làm lay động lòng người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...