Chương có nội dung bằng hình ảnh
Ông ta cực kì phẫn nộ, đặc biệt là khi cảm ứng được còn có các võ giả khác đang ẩn nấp xem náo nhiệt, lửa giận và sát ý vô tận hoàn toàn phóng thích.
Ông ta tin chắc mình có thể áp đảo tất cả nhân tài kiệt xuất dưới cảnh giới Âm Dương, bất kể là yêu nghiệt cỡ nào.
Chỉ cần chưa đột phá cảnh giới Âm Dương, ở trước mặt ông ta sẽ mãi là gà đất có sành, chỉ cần thi triển thực lực chân chính là có thể bóp chết Lâm Nhất một cách dễ dàng.
Trong cơn giận ngút trời, Đường Ưng hành động!
Vèo!
Ông ta bước lên một bước, hoàn toàn không sử dụng thân pháp gì cả, chỉ dựa vào chân nguyên dồi dào rót vào hai chân, cứ thế nhẹ nhàng bước đi, làm cho đất rung núi chuyển, bước tới trước mặt Lâm Nhất với uy áp cuồng bạo.
Đường Ưng nở nụ cười tàn nhẫn, bá đạo và ngông cuồng, chưởng mang vung vẩy như vì sao thái cổ ngưng tụ từ huyết quang đánh về phía Lâm Nhất.
Thủ đoạn này khá hiếm thấy, ông ta không rút kiếm nhưng huyết quang ẩn chứa trong chưởng mang rõ ràng được ngưng tụ từ kiếm quang huyết sắc, làm cho một chưởng này vừa đánh xuống đã toát ra kiếm ý sắc bén, đồng thời bù đắp điểm yếu không đủ nặng nề của kiếm ý.
Ông ta muốn dùng một chưởng đập Lâm Nhất thành thịt vụn để bù đắp cho nỗi nhục vừa rồi Lâm Nhất đạp chết người trung niên áo đen ngay trước mặt ông ta. Ông ta muốn giết Lâm Nhất bằng thủ đoạn tàn nhẫn và độc ác hơn nữa.
Đối mặt với một chưởng vô cùng cuồng bạo này, Lâm Nhất vẫn giữ bình tĩnh, chỉ là trong mắt đột nhiên bắn ra tia sáng sắc bén. Sự sắc bén ấy như biến thành thực thể, hắn không định né mà đỡ trực diện, lấy quyền đỡ chưởng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Quyền chưởng chạm nhau như hai ngọn núi lửa đối đầu nhau phát ra ánh sáng chói mắt, tạo làn sóng lan rộng ra xung quanh, cảnh tượng hết sức kinh khủng, làm chấn động bốn phương tám hướng.
Rắc! Rắc! Rắc!
Mặt đất nơi hai người đang đứng đột nhiên nứt toác, vô số khe nứt uốn lượn ngoằn ngoèo như những con giao long dữ tợn bay lượn, hàng loạt cây cổ thụ chọc trời và núi đá khổng lồ hoá thành bột phấn, bụi bay mù mịt.
Đây là một trận chiến vô cùng kịch liệt!
Tất cả những người khác đều tỏ ra hết sức kinh ngạc, cảnh giới Âm Dương đại thành ra tay hết toàn lực nhưng vẫn bị Lâm Nhất đỡ được.
Đường Ưng đứng ở trong đó càng kinh ngạc hơn, một chưởng này của ông ta rất mưu mô, nếu là người khác, kể cả nhân tài cảnh giới Âm Dương tiểu thành cũng sẽ bị ông ta đập thành đống thịt vụn, chết không có chỗ chôn.
Nhưng người thiếu niên trước mặt này chỉ mới cảnh giới Dương Huyền đại thành thế mà lại có thể chống lại ông ta!
Sau khi kinh ngạc, ánh mắt Đường Ưng đột nhiên trở nên hưng phấn, ông ta cười u ám: “Tiểu tử nhà ngươi cũng có không ít bí mật, lát nữa ta phải bắt ngươi lại tra tấn một phen, ngươi phải nôn hết ra cho ta! Tất cả mọi thứ của ngươi đã được định sẵn sẽ thuộc về lão phu, ngươi sẽ bị ta giẫm dưới chân!”
Ánh mắt ông ta đầy tự cao, sát ý và lửa giận lại tăng vọt, hai người bay lên không trung, tiếp tục lao vào đánh nhau.
Nhìn từ xa, hai người đang đánh nhau trên không trung, bất kể là ánh chớp hay sương máu nở rộ đều vô cùng chấn động.
Bùm! Bùm! Bùm!