Lúc này, một hơi thở vô cùng mạnh mẽ xuất hiện, dường như có tiếng đánh nhau. Lâm Nhất vỗ lên người ngựa Huyết Long, huyết quang di chuyển nhanh trong rừng, nhẹ nhàng không tiếng động.
“Không biết nơi này đã bị chặn rồi sao còn dám xông vào? Tự tìm đường chết!”
Lâm Nhất đứng trên một gốc cổ thụ, vạch lá cây, nhìn thấy một người đang quỳ dưới đất.
Người đó dáng vẻ nhếch nhác, cực kỳ nhục nhã.
Bốn đệ tử mặc quần áo giống nhau, trước ngực thêu huyết kiếm, trên người mang theo kiếm ý mạnh mẽ đang lạnh lùng dạy dỗ người quỳ dưới đất.
“Để hắn quỳ ở đây đi, xem như cảnh cáo những người khác rằng đắc tội với Thiết Huyết Kiếm Môn ta sẽ có kết quả thế nào”.
Dứt lời, bốn người lạnh lùng nhìn về phía sau.
Nơi đó còn có rất nhiều võ giả đến lịch luyện, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt bọn họ đều rất khó coi.
“Đi thôi, đi thôi, xem ra khách quý kia của Thiết Huyết Kiếm Môn lại đến rồi”.
“Hừ, không phải chỉ là thiếu quán chủ của một Kiếm Quán ở thành Mộ Kiếm thôi sao, mỗi lần đến, Thiết Huyết Kiếm Môn đều chặn núi Viêm Long lại”.
“Mẹ kiếp, đám khốn nạn này ngày càng quá đáng, năm nay đã là lần thứ mấy rồi chứ”.
“Nói ít thôi, đừng nói là thiếu quán chủ kia, cả Thiết Huyết Kiếm Môn chúng ta cũng không đắc tội được đâu, đi thôi”.
Đường đi tới núi Viêm Long bị người của Thiết Huyết Kiếm Môn chặn lại, còn để một người quỳ gối ở đó, giết gà doạ khỉ như thế khiến rất nhiều người bất mãn.
Nhưng bất mãn thì bất mãn, sau khi nói mấy câu cũng chỉ đành rời đi.
“Thiết Huyết Kiếm Môn này đúng là ngang ngược”.
Lâm Nhất thầm nói, trong mắt loé lên vẻ lạnh lẽo. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Trọ Cùng Nhà
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Trong Ánh Chiều Tà
4. Âm Mưu
=====================================
Nếu hắn nhớ không nhầm thì Thiết Huyết Kiếm Môn này cũng không mạnh lắm, chỉ có chút sức ảnh hưởng ở núi Viêm Long này thôi. Trong tông môn, ngoài một trưởng lão thái thượng đã lánh đời, thì cả môn chủ kia cũng chỉ mới có tu vi Bán Bộ Thiên Phách.
Còn hai phó môn chủ thì chỉ có tu vi Âm Dương đại thành, không ngờ lại phách lối như thế.
Chặn núi? Chặn được sao?
Trên mặt Lâm Nhất lộ ra nụ cười lạnh lùng, sau khi đáp xuống đất, hắn hoàn toàn không thèm để tâm.
Ngựa Huyết Long đuổi hướng chạy nhanh, tựa như phù quang lược cảnh, ánh sáng chợt loé, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua phong toả gì đó kia, tiến vào trong núi Viêm Long.
“Quả nhiên là một khung cảnh khác”.
Trong núi Viêm Long núi non trùng điệp, linh khí tràn trề, có thể thấy yêu thú mạnh mẽ ở khắp nơi. Thỉnh thoảng còn có thể phát hiện một hai dị quả khá lâu năm, chỉ là không thể lọt vào mắt Lâm Nhất, hắn cũng lười lấy.
Ở trong rừng rất dễ nhìn thấy đệ tử của Thiết Huyết Kiếm Môn săn bắt yêu thú, thu hoạch dị quả khắp nơi.
Nhìn tới nhìn lui, đều là những đệ tử chưa đến cảnh giới Âm Dương, khiến Lâm Nhất cảm thấy nghi ngờ. Cao thủ của tông môn này đi đâu cả rồi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...