Vết nứt trên mặt sông kéo dài chừng hơn năm trăm mét.
Với tầm nhìn hiện giờ của Lâm Nhất, hắn thật sự thấy vô cùng kinh ngạc.
Nếu không có tia kiếm uốn lượn quanh võ hồn kiếm cổ, dù hắn có xuất toàn lực cũng không thể nào tách được mặt sông ra dù chỉ nửa mét.
Uỳnh!
Nước sông nhanh chóng cuồn cuộn khép vết nứt kia lại, tạo thành một màn chắn nước dài hơn năm trăm mét, cột sóng cao gần ngàn mét.
Ầm ầm!
Mặt sông vốn tĩnh lặng nay đã dậy sóng, bè gỗ cũng chập chùng rung lắc theo từng nhịp sóng lớn.
Trên mặt Lâm Nhất lộ rõ vẻ vui mừng, hắn không ngừng cười to, dù tiếng sóng rít gào vô cùng vang dội song lại chẳng thể át được hoàn toàn tiếng cười ấy.
“Hay, hay lắm! Để xem sau này còn ai dám nói võ hồn của ta vô dụng, ta sẽ cho hắn ta nhìn coi uy lực thật sự của võ hồn này!”
Trên chiếc bè gỗ, Lâm Nhất gần như đã nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.
Hắn rất cần giải tỏa cảm xúc, hơn chục ngày trước, đám ba kẻ Lưu Đằng còn chế giễu võ hồn của hắn vô dụng, không có cách nào rút ra được.
Sau đó, hắn hung hăng đánh đám người kia một hồi, song, cơn tức giận trong lòng vẫn chẳng thể tiêu tan.
Bởi vì hắn quả thật không có cách nào rút được võ hồn của mình ra. Hắn thắng đối phương nhưng không dựa vào võ hồn, mà là nhờ dị tượng của Liệt Diễm Phần Thiên.
Bất kể thoạt nhìn trông hắn bình tĩnh đến mức nào, nhưng sâu trong lòng chắc chắn đã dậy sóng.
Chỉ cần chưa rút được võ hồn ra, sự lo lắng ngổn ngang trong lòng Lâm Nhất không có cách nào trừ bỏ được.
Giờ phút này đây, trong lòng hắn chẳng còn chút e dè nào nữa, tất nhiên sẽ vui mừng khôn xiết.
Sau khi kiếm quang bộc phát, Lâm Nhất chợt phát hiện sợi ánh kiếm luôn uốn lượn xung quanh thanh kiếm cổ đã trở nên ảm đạm hơn nhiều.
Hắn thử xuất ra chiêu thức lúc nãy, nhưng lần này lại không thành công.
Ổn định tinh thần, dường như hắn có điều suy nghĩ, trầm ngâm nói: “Xem ra cần phải tu luyện thật tốt mới được, hiện giờ chỉ mới bột phát được một lần, dù rằng mạnh mẽ nhưng không thể chiến đấu trong thời gian này. Nếu như có thể tăng cường sợi kiếm quang này trên thân kiếm mãi, vậy thì hiệu quả không thua kém võ hồn của những võ giả khác, thậm chí còn mạnh hơn là đằng khác!”
Ngoài việc này ra, điều khiến Lâm Nhất vui mừng hơn nữa chính là dường như cảm ngộ về kiếm đạo của hắn đã đột phá được bình cảnh nào đó rồi.
Vừa nghĩ tới đây, Lâm Nhất liền giở cuốn ghi chép dị văn võ đạo ra để xem.
“Cảm ngộ kiếm đạo chia thành nhiều cấp bậc, thấp nhất là tạo ra kiếm thế, người tập võ đều có linh khí, lúc sử dụng kiếm cần phải chuyển linh khí kia thành kiếm thế. Đến lúc kiếm thế đạt đến độ cao nhất thì có thể làm mọi thứ theo ý mình, sau đó đột phá tạo ra kiếm ý! Kiếm ý còn sắc bén và cô đọng hơn kiếm thế rất nhiều, nó có thể tùy ý giết chết người khác! Một kiếm khách mạnh đó là, khi trong lòng vừa nảy sinh suy nghĩ, kiếm ý xuất hiện, đầu người mình muốn giết liền rơi xuống tức thì. Về phần kiếm khách truyền kỳ, kiếm ý sẽ tồn tại mãi mãi, hiên ngang giữa đất trời…”
“Nhưng kiếm ý rất khó lĩnh ngộ, hiếm người luyện được. Chỉ hiểu mà không thể diễn đạt nổi bằng lời, cần phải có ngộ tính cao khủng khiếp mới có thể làm được, không hề liên quan gì tới tu vi, mỗi người mỗi khác. Sau khi đạt được kiếm thế đại thành, lên tới cảnh giới “người kiếm hợp nhất”, thì đã có thể coi như bước được một chân vào ngưỡng cửa tu luyện kiếm ý. Trên kiếm ý còn có loại cảm ngộ kiếm đạo khác mạnh hơn nữa, tạm thời lược bớt…”
Đoạn “tạm thời lược bớt” cuối cùng khiến Lâm Nhất cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, trong lòng bỗng thở dài khe khẽ.
Suy cho cùng đây cũng chỉ là cuốn sách viết khái quát, những ghi chép dị văn về võ đạo gần như đều sơ lược, cứ đến đoạn cần thiết là lại “lược bớt”.
Thế nhưng nó cũng đã cho Lâm Nhất đáp án rồi, loại cảm ngộ kiếm đạo mà hắn vừa mới đột phá chính là người kiếm hợp nhất. Đạt tới cảnh giới này cũng coi như bước được một chân vào cánh cửa tu luyện kiếm ý, nó còn được gọi là Bán Bộ kiếm ý.
Ánh mắt Lâm Nhất lộ rõ mong chờ, hắn khẽ giọng thì thầm: “Lòng vừa nảy sinh suy nghĩ, kiếm ý xuất hiện, người kia bị giết tức thì…
… Không biết đến bao giờ mình có thể đạt tới cảnh giới như vậy?”
Quả thật rất cần cảm ơn thiếu nữ áo đỏ có đôi mắt cười cong cong như vầng trăng hồi nãy.
Có lẽ nàng chỉ muốn giúp đỡ Lâm Nhất phần nào, giúp hắn đạt tới cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất, nhưng trong lúc vô tình cũng lại giúp hắn đả thông chướng ngại võ hồn.
Lung lay, nghiêng ngả…
Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, đột nhiên phát hiện chiếc bè gỗ dưới chân rung rung, không được tự nhiên.
Quay đầu mới nhìn thấy Long Huyết Mã đang đứng trên đoạn bè gỗ bị ngọn sóng lắc lư dọa cho run lẩy bẩy.
Mỗi lần bè nước bị ngọn sóng đẩy lên, thì Long Huyết Mã lại càng bị dọa run nhiều hơn.
Chứng kiến cảnh tượng này, Lâm Nhất không khỏi cười ha hả, nhóc con không sợ trời chẳng sợ đất này vẫn còn dã tính, chẳng ngờ lại có lúc run lẩy bẩy đến mức độ này.
Dù rất muốn giúp nó, thế nhưng Lâm Nhất lại chẳng có cách nào cả.
Nếu quanh đây có chiếc thuyền nào đi ngang quá thì hay quá, song, mặt sông tuy rộng rãi nhưng không hề thấy bất cứ chiếc thuyền chở hàng nào.
Nhắm mắt lại, Lâm Nhất liền ngồi xếp bằng xuống để tĩnh tu.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời trải khắp dòng sông, mặt nước mênh mông rộng lớn đều lấp loáng ánh nắng.
Lâm Nhất mở mắt ra, đón chào ánh mặt trời, cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái.
Chỉ qua một đêm, tia kiếm quang uốn lượn phía trên thanh kiếm cổ gần như đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
Trong nhất thời, Lâm Nhất cảm thấy phấn khích không thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...