Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt
Dường như chỉ trong giây lát, Trần Hùng đã bị áp lực này đè cho hai chân nhũn ra, phịch một tiếng quỳ xuống bên cạnh Dương Bằng Phi.
Gương mặt hắn ta đầy vẻ nhục nhã, liều mạng muốn giãy giụa đứng dậy, nhưng Táng Hoa Kiếm nhẹ nhàng như thể rất tuỳ ý kia rơi lên đỉnh đầu hắn ta, mà mặc kệ hắn ta dốc sức ra sao cũng chẳng thể làm được gì.
“Cái này…”.
Tất cả mọi người ngây dại, những võ giả của thành Thiên Lăng trước đó còn chế giễu Lâm Nhất, nói hắn chắc chắn sẽ bị phế bỏ tu vi thì nay lại câm như hến.
Bọn họ chỉ cảm thấy hai bên mặt đau rát, đáy mắt mang đầy vẻ hổ thẹn nhục nhã.
Lại quỳ rồi!
Trần Hùng bá đạo ngông cuồng, kiêu căng nói Lâm Nhất không để lọt tai lời hắn ta nói, chỉ một kiếm. Chỉ một kiếm đã bị Lâm Nhất chém nát bia cổ, lập tức đại bại.
Tốc độ thua trận còn nhanh hơn cả Dương Bằng Phi trước đó.
Ít nhất Dương Bằng Phi còn sau ba bước mới bị một chưởng của Lâm Nhất đập cho quỳ gối trên đất, nhưng Trần Hùng này lại bị một kiếm đánh bại, chỉ duy nhất một kiếm.
Gần như không để cho người ta kịp có thời gian phản ứng lại, một giây trước vẫn còn nắm chắc phần thắng trong tay, vẻ mặt dữ tợn, một giây sau đã phải uất ức quỳ xuống bên cạnh Dương Bằng Phi.
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Lâm Nhất đều mang đầy vẻ bàng hoàng cùng không thể tin nổi.
Ong! Ong! Ong!
Trên bầu trời, kiếm ý vang lên ong ong không dứt, dưới áp lực của kiếm ý sục sôi dạt dào kia khiến lòng người run sợ, những kẻ nắm kiếm trong tay lại càng khủng hoảng, kiếm ý cỡ này bọn họ chưa từng được gặp bao giờ.
“Đáng sợ, chẳng trách một kiếm đã đánh bại Trần Hùng, Tiên Thiên kiếm ý đỉnh phong viên mãn đó!”
“Kiếm ý của Tiên Thiên đại thành đã đủ để cho chủ nhân của nó kiêu ngạo khắp cả cổ vực Nam Hoa rồi mà kiếm ý của người này lại đạt đến cảnh giới Tiên Thiên kiếm ý đỉnh phong viên mãn”.
“Thua cũng không oan…”.
Sau cơn bàng hoàng, trên quảng trường Thiên Lăng rào rào vang lên những tiếng hô ngạc nhiên, ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất nay đã khác xưa rất nhiều.
Tần Tử Lạc, Kim Lăng và nhân tài của Cổ gia kia đều xị mặt ra, hầu như đã mất hết vẻ ngông cuồng lúc nãy, thần sắc trong đáy mắt cũng trở nên đặc biệt nghiêm túc.
Nhưng Trần Hùng và Dương Bằng Phi quỳ trên mặt đất lại đập thẳng vào mắt, như thể bất cứ lúc nào cũng có một bạt tai vả thẳng lên mặt bọn họ khiến da mặt bọn họ đau rát.
Nhớ đến lời lúc nãy đã nói lại càng cảm thấy nực cười.
Không biết tốt xấu là gì?
Không biết chừng mực?
Không biết trời cao đất dày?
Hắn cứ không biết tốt xấu là gì như thế! Cứ không biết chừng mực như thế! Không biết trời cao đất dày như thế! Làm gì được hắn nào?
Nói ra thì ai nấy đều có xuất thân không tầm thường, đều là nhân tài của thế gia, thiên tài của Tông môn. Nhưng ở trước mặt Khinh Nhược U lại như con chó quẫy đuôi nịnh hót, chỉ mong dành được một nụ cười của mỹ nhân mà không tiếc chà đạp Lâm Nhất.
Mở miệng là gọi kiếm nô, ngậm miệng là nói hắn không hiểu quy tắc. Nếu muốn làm chó thì có kết quả này cũng là đáng đời!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...