Một tiếng nổ mạnh vang lên trong đầu Bạch Đình, ông ta lập tức từ một người trưởng lão cao cao tại thượng biến thành kẻ tạp dịch gánh phân ở Thảo Mộc phong, sự thật khiến ông ta không thể chấp nhận được.
Nhưng điều này không cho phép ông ta khước từ, ngay tức khắc có chấp sự bước tới lôi ông ta đi.
Mai hộ pháp xoay người lại nhìn Lâm Nhất, nhìn vết thương trên người hắn, nói khẽ: “Lâm Nhất, tông môn đã đưa ra hình phạt dành cho ngươi, phế bỏ một sợi huyền mạch, giam vào vách Xám Hối hai năm, ngươi có gì muốn nói không?”
“Xin cứ ra tay”.
Lâm Nhất không nói lời thừa, mặt không chút cảm xúc.
“Ngươi có hối hận không?”
“Ta không hối hận, chỉ hận kiếm trong tay mình không đủ mạnh, chỉ có thể giết một người. Tiền bối ra tay đi ạ, tạ ơn tông môn vì đã không giết ta...”
Lâm Nhất chậm rãi nhắm mắt lại, bình tĩnh chờ đợi hình phạt.
“Hộ pháp!”
Lạc Phong kinh hãi, hoàn toàn sững sờ, không kìm được gọi thất thanh.
Thấy Mai hộ pháp trừng phạt Bạch Đình, còn suýt đánh chết ông ta, ông cứ tưởng việc này có chuyển biến tốt.
Dù Lâm Nhất có bị phạt cũng sẽ không quá nặng. . Truyện Đoản Văn
Nhưng khi nghe Mai hộ pháp nói phế bỏ một sợi huyền mạch của Lâm Nhất, ông hoàn toàn chết lặng.
Sao có thể phế bỏ huyền mạch? Chưa kể đến nỗi đau do huyền mạch bị nát mang lại, tu vi thụt lùi như một đòn trí mạng đối với võ giả.
“Lạc Phong, ngươi có lời muốn nói ư?”
Mai hộ pháp trầm giọng hỏi.
“Mai hộ pháp, chúng ta không thể phế bỏ huyền mạch của Lâm Nhất. Tu vi của hắn từ đâu mà có? Nhờ liều mạng trong mật cảnh Ma Liên mới có, không dễ chút nào. Mật cảnh xuất hiện mỗi hai mươi năm, đời người có thể có được mấy lần hai mươi năm, nếu như phế bỏ, hắn phải đề cao tu vi bằng cách nào?”
Lạc Phong cảm thấy tim mình như thắt lại, không nghĩ ngợi nhiều, kích động nói: “Lâm Nhất đã lập công lớn cho Kiếm Các. Hắn đã giết đạo tặc Mạc La, làm cho chuông cổ nghìn năm Phượng Linh Vân Tiêu vang lên. Hắn đã dùng sức một mình cố gắng xoay chuyển tình thế, rạng danh Kiếm Các chúng ta. Trong mật cảnh Ma Liên, hắn lên đến tầng mười bảo điện, làm cho hoang nguyên có tuyết rơi, truyền thuyết lại xuất hiện, bấy nhiêu vẫn chưa đủ ư? Hắn đã dâng yêu đan Hắc Liên, bản võ học thiếu, đan dược cực phẩm, bí bảo thượng cổ cho tông môn, nhưng vừa mới kiểm kê cất vào điện Công Đức, nội tình của tông môn tăng lên, sao Kiếm Các có thể qua cầu rút ván, phế bỏ huyền mạch của hắn chứ?”
“Vậy nên hắn giết liên tiếp chín người ở Kiếm Các, coi nhẹ nội quy tông môn, ta còn phải ban thưởng cho hắn à?”
Mai hộ pháp quay lại, trầm giọng quát.
Lạc Phong kích động đến run rẩy, giọng hơi nghẹn ngào: “Nội quy tông môn... Mười năm trước ngươi cũng đã từng nói như vậy. Tông môn có lệnh nên ngươi đã trơ mắt đứng nhìn cả gia đình Dạ đại ca cửa nát nhà tan, Dạ đại ca đã cứu mạng ngươi đấy! Nếu không có Dạ đại ca, ngươi có thể ngồi trên vị trí hộ pháp của ngày hôm nay à? Mười năm sau, ngươi vẫn nhắc lại nội quy tông môn, lần này ta không phục. Hộ pháp, Hân Tuyệt đã chết, Hân Nghiên hôn mê đến nay chưa tỉnh, tại sao phải phế bỏ một sợi huyền mạch của Lâm Nhất?”
Mai hộ pháp ngẩn ra, vừa nhắc lại chuyện cũ, lòng ông ấy bỗng hơi đau nhói.
“Nếu nội quy Kiếm Các không bảo vệ được những người trung thành với Kiếm Các, vậy thì có ích gì? Hộ pháp, xin hãy thu hồi mệnh lệnh đã ban ra”.
Lạc Phong nhìn Mai hộ pháp, trầm giọng khuyên can.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...