“Võ hồn đan xen sao? Mặc dù không thường gặp, nhưng cũng không phải là không có, ở thời kỳ thịnh thế của ta, có không thiếu những nhân vật nghịch thiên thậm chí có đến hơn trăm Võ hồn. Nhưng số lượng nhiều hay ít thì cũng không tượng trưng cho mạnh hay yếu, quan trọng nhất là dung hoà được Võ hồn vào trong võ đạo của chính mình, đến cảnh giới Tinh nguyên thì ngươi tự sẽ hiểu được”.
Ông lão Tinh quân thoáng ngừng lại, cười nói: “Ta phải đi rồi”.
Lời vừa dứt, nụ cười trên gương mặt ông lão cứng đờ, sau đó ánh sáng dần dần nhạt đi. Một sợi tàn hồn lưu lại trên nhân gian từ thời thượng cổ đến nay đã tan biến hoàn toàn. Chỉ là trong nụ cười cuối cùng ấy, rõ ràng vẫn còn rất nhiều lưu luyến với nhân gian.
Lâm Nhất thở dài một hơi, khom người vái chào ông lão đã rời xa nhân thế.
Sau đó phất tay chiêu gọi, nắm chặt viên Thiên Tinh Châu trong tay. Vào giây phút khi nó đáp xuống lòng bàn tay, khắp người Lâm Nhất bỗng ấm áp lạ thường, vết thương gây ra do lúc đánh nhau với Cơ Vô Dạ cũng nhanh chóng liền lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
…
Bên rìa ranh giới của Biển Trăng Khô, một bóng người từ từ đáp xuống, thân mặc áo sam xanh, trên ống tay áo có thể trông thấy hoa văn đặc biệt mà chỉ có Lăng Tiêu Kiếm Các mới có.
“Lâm Nhất!”
Nếu như trước đây còn có nhiều người không biết đến vẻ ngoài này thì sau khi Lâm Nhất đánh bại Cơ Vô Dạ, hầu như không có người nào là không biết đến cả.
Giây phút khi hắn xuất hiện, lập tức đã thu hút vô số ánh mắt. Vô số tầm mắt xuyên qua lớp bụi tung bay giữa trời nhìn thằng về phía Lâm Nhất.
Nhóm mười hạng đầu ngoại bảng, Tạ Vân Kiều, Cơ Vô Dạ, Tần An, Bùi Nhạc đồng thời đều chuyển ánh mắt về phía Lâm Nhất.
Thần sắc của bọn họ so với những người khác đặc biệt phức tạp.
Một hàng mấy người này trước khi đến đây đều vô cùng tự tin, hầu như không hề coi trọng những người không nằm trong bảng Long Vân.
Nhất là Cơ Vô Dạ và Diêm Không, thủ đoạn của hai người này rất tàn bạo, đừng nói là những người không nằm trong bảng Long Vân, đến cả những người xếp hạng ở phía sau của ngoại bảng thì cũng bị hai người này coi như chó mèo mà đồ sát.
Bọn họ luôn ôm tâm trạng chắc chắn sẽ lấy được Thiên Tinh Châu, nhưng đám người này chẳng có ai ngoại lệ, đều đã thất bại.
Không phải là thua bởi nhân tài trong mười hạng đầu của ngoại bảng, mà là thua bởi Lâm Nhất, một nhân tài mới nổi nằm ngoài bảng xếp hạng Long Vân.
Một tân tú bên ngoài bảng mà bọn họ không hề coi trọng lai là người cười đến cuối cùng, mạnh mẽ cướp đoạt Thiên Tinh Châu. Đây chính là cái tát vang dội tát lên mặt mấy người này, khiến bọn họ đau đớn vô cùng.
“Tên này lại đánh bại được Cơ Vô Dạ, không thể tin nổi, chẳng lẽ là khi Cơ Vô Dạ giao đấu với Diêm Không đã bị thương rồi sao?”
Trong đáy mắt Tạ Vân Kiều ánh lên vẻ nghi hoặc, đầy khó hiểu.
Nếu luận về Tiên Thiên kiếm ý đại thành, hắn ta cũng không yếu hơn đối phương, luận về tu vi thì Tạ Vân Kiều hắn càng mạnh hơn, luận về nền tảng sức mạnh của Tông môn, Lăng Tiêu Kiếm Các và Càn Vân Tông thì càng không thể đem ra so sánh.
Tiểu tử này, có tài đức gì mà lại được cười đến cuối cùng.
Không chỉ mình hắn ta, đám Tần An, Bùi Nhạc cũng đều trông có vẻ vô cùng khó coi, cho dù là tận mắt chứng kiến nhưng trong lòng cũng đầy không phục.
“Lâm Nhất, bên này!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...