Chương có nội dung bằng hình ảnh
Kiếm khí kia là do trường thương trong tay Lâm Nhất vạch ra, sự sắc bén và ác liệt đó chính là một đòn cảnh cáo im lặng của hắn.
Và cũng là để đáp lại thái độ ngông cuồng, hống hách của Tần An.
“Tên này, ngươi bị điếc hay bị mù? Không nghe rõ à, giọt máu Thương Long này là của ta?”
Tần An tỏ vẻ tức giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất.
“Cơ Vô Dạ có ở đây thì ta cũng không nhường cho hắn. Ngươi là cái thá gì chứ? Nói muốn là được à, ngây thơ quá nhỉ?”
Lâm Nhất nghiêm mặt, thầm cười khẩy, tên này tưởng mình là ai chứ?
Đừng nói tặng cho hắn ta, dù hắn có lấy được giọt máu Thương Long này thì cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ trước mặt. Hắn còn chưa đòi lại một roi cực kỳ âm độc trước đó đấy!
“Ồ… Sao ta lại quên mất nhỉ? Ngươi có thể cản được một chưởng của Cơ Vô Dạ cơ đấy. Đi được đến tầng này coi như ngươi cũng có chút bản lĩnh, tuy nhiên, ta khuyên ngươi chớ có suy nghĩ nhiều, vơ vét xong rồi thì thôi đi, đừng có mà nhặt được dưa hấu lại ném hạt vừng, coi chừng mạng nhỏ cũng không giữ được đấy”.
Tần An nhếch mép cười, ánh mắt hắn ta vẫn lóe lên tia sáng đỏ quái đản như trước, trông rất khó chịu.
Nói thật ra thì hắn ta không muốn đánh với Lâm Nhất vì cảm thấy rất phí thời gian.
Tần An và Bùi Nhạc từng lên kế hoạch sẽ đánh trọng thương Tạ Vân Kiều ở tầng bảy, đến tầng tám lại đuổi cổ Cơ Vô Dạ và Diêm Không, kế đó, bọn họ sẽ độc hưởng truyền thừa Tinh Quân ở tầng chín mộ cung.
Hiện tại, kế hoạch đang tiến triển thuận lợi.
Tạ Vân Kiều đã bị loại, chỉ cần tìm được Cơ Vô Dạ và Diêm Không ở tầng tám nữa là được.
Tần An cảm thấy trong quá trình tìm người, nếu có thể thuận tay lấy được máu Thương Long thì quả thật không còn gì tốt hơn. Đánh với kẻ khác thật sự rất phí thời gian, e là không kịp tụ hợp với Bùi Nhạc.
Nhưng rất rõ ràng là Lâm Nhất không hề bị dọa bởi dăm ba câu của hắn ta, đồng thời cũng sẽ không rời khỏi đây.
“Muốn mạng của ta à? Vậy ngươi ra tay thử đi!”
Lâm Nhất nhíu mày, trái lại, hắn rất muốn biết tên Tần An xếp hạng thứ tám bảng ngoài này có bao nhiêu bản lĩnh.
“Cứng đầu vô tri, vậy thì đừng có hối hận!”
Thái độ thờ ơ của Lâm Nhất khiến lửa giận trong lòng Tần An bùng lên, thoáng chốc nổ tung.
Không biết mèo chó từ đâu đến, đỡ được một chưởng của Cơ Vô Dạ mà cũng dám nghênh mặt với hắn ta. Tần An này đã có lòng tốt tha mạng cho, vậy mà còn không biết điều, nếu đã thế, chớ trách ta lòng dạ ác độc.
Xoẹt!
Hắn ta vụt mạnh xích xà tiên trong tay, kế đó, roi bỗng hóa thành một tia sét đánh về phía Lâm Nhất.
Thân thể Tần An bất động như núi, chân không hề di chuyển, nhưng chân nguyên trong cơ thể lại ào ào tuôn ra như thác đổ. Khi hắn vung tay, bóng roi như sét đánh quất xuống khiến không khí cũng xuất hiện dấu vết bị xé rách.