Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt

Cuối cùng Lục Thế Hùng vẫn không đành lòng, dù sao hắn ta cũng là nhân tài hạng tám mươi ba trên bảng Long Vân, không thể thấy chết mà không cứu.

Mọi người rùng mình, cuối cùng cũng có người lên tiếng trước mặt Cơ Vô Dạ.

Cơ Vô Dạ tiện tay thả người ra, liếc nhìn hắn ta, hờ hững đáp: “Hắn ta chưa gặp, vậy thì có vẻ như ngươi đã gặp rồi, móc mắt hắn ta ra cho ta”.

Mặt Lục Thế Hùng lập tức xám như tro tàn, hắn ta cười ha ha: “Cơ huynh đang nói đùa đó ư?”

Cơ Vô Dạ không thèm đếm xỉa tới hắn ta, bốn tên đệ tử Huyết Sát Môn phía sau bước lên.

Lục Thế Hùng nhướng mày, khí thế lập tức bùng nổ, trở tay cầm lấy chuôi kiếm, khí thế cũng khá là sắc bén. Không hổ là nhân tài bảng Long Vân, dù mọi người chưa thấy hắn ta ra tay nhưng họ đều đoán được thực lực của hắn ta nhất định không tệ.

Chỉ dựa vào bốn tên đệ tử Huyết Sát Môn này chắc chắn không thể đánh bại hắn ta, thậm chí Cơ Vô Dạ đích thân ra tay cũng chưa chắc có thể giữ hắn ta lại.

Nhưng nào ngờ Lục Thế Hùng còn chưa rút trường kiếm ra khỏi vỏ đã nghe thấy một tiếng “xoẹt”, một tia kiếm khí huyết sắc bắn ra từ trong mắt Cơ Vô Dạ như một tia chớp. Khi mọi người nghe thấy âm thanh này, nó đã đâm xuyên qua vai phải Lục Thế Hùng, cả kiếm lẫn vỏ lảo đảo rơi xuống đất.

Tất cả đệ tử tông môn ở đây đều biết thực lực của Cơ Vô Dạ rất mạnh, không chỉ đơn giản là cảnh giới Dương Huyền viên mãn đỉnh phong, nhưng họ không ngờ ngay cả nhân tài trên bảng Long Vân cũng không làm gì được hắn ta.


Tay hắn ta như chưa hề cử động, chỉ mới búng nhẹ, Lục Thế Hùng đã đau đến mức quỳ một chân xuống đất.

Bốn tên đệ tử Huyết Sát Môn giữ chặt Lục Thế Hùng một cách vô cùng nhẹ nhàng.

Lục Thế Hùng thua trong nháy mắt khiến các sư huynh đệ đồng môn của hắn ta sợ tái mặt, bất giác lùi về sau.

Lục Thế Hùng mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng lại sợ không nói thành lời.

Cơ Vô Dạ lạnh nhạt nói: “Nếu đã gặp sư đệ của ta thì đừng giữ đôi mắt này nữa, ra tay!”

Chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết, đôi mắt của Lục Thế Hùng cứ thế bị bốn người móc ra, hắn ta đau tới mức nằm dưới đất co giật liên tục.

Bốn người ném tròng mắt đẫm máu đi, báo cáo: “Sư huynh, đã móc ra rồi ạ”.

Cơ Vô Dạ chậm rãi nhìn lướt qua mặt từng người: “Dám nói xen vào trước mặt ta sẽ có kết cục này, các vị hiểu chưa?”


Mọi người đã sợ run bần bật, ngay lập tức vội vàng gật đầu.

Đám người Chương Viễn của thư viện Thiên Phủ cũng sợ mất mật, đặc biệt là Mục Trần, mặt hắn ta không còn chút máu.

Cơ Vô Dạ nhìn lướt qua, tầm mắt chợt dừng lại trên người Mục Trần, sau đó dẫn đám sư đệ chậm rãi bước tới.

Thịch! Thịch!

Đầu óc Mục Trần lập tức nổ tung, tim đập thình thịch, nỗi sợ hãi trong lòng không ngừng phóng đại khi Cơ Vô Dạ đến gần.

“Ta... Ta... Ta chưa gặp”.

Không đợi đối phương lên tiếng, Mục Trần đã nói bừa.

“Ta còn chưa lên tiếng, ngươi đã bảo chưa gặp, sao ngươi biết người ta định hỏi là ngươi?”

Cơ Vô Dạ tiếp tục tới gần, lạnh lùng hỏi.

“Ta...”

Mục Trần sợ đến mức mất bình tĩnh, môi trắng bệch, hoàn toàn không nói nên lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui