Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt
Nhưng nếu đã lựa chọn con đường này, Lâm Nhất chỉ có thể tiến lên phía trước, tuyệt đối không cam tâm làm kẻ bình phàm.
Sống trên đời, có ân báo ân, có thù báo thù, dù không có đường để đi cũng phải dùng kiếm trong tay thắp lên ánh sáng thuộc về mình.
Chỉ mong không để lại điều gì tiếc nuối.
“Cửa?”
Bất tri bất giác, Lâm Nhất đã đi đến cuối một con đường, một cánh cửa đồng đóng chặt chặn lối đi.
Ngược lại có chút ngoài dự liệu của hắn, trên đường đi tuy có nhiều đường rẽ nhưng rất ít gặp được cửa đá hoàn chỉnh như vậy.
Nghĩ đến trận chiến với Ma cương lúc trước, Lâm Nhất không dám lơ là.
Két!
Trong lúc hắn đang do dự, cửa đồng phía trước đột nhiên mở ra, một bóng đen bổ nhào về phía hắn.
Trong bóng tối không thể nhìn thấy rõ gương mặt của hung vật, chỉ có thể đại khái nhận ra đó là một hung thú hình người. Ví dụ như ma viên, hoặc là yêu hầu, hoặc là một Ma cương bình thường.
Lâm Nhất đã cảnh giác từ trước, không hề hoảng loạn, nhấc tay đánh ra một quyền.
Tiếng động cực lớn vang lên, hung vật hình người dần dần lùi lại. Quyền mang của Lâm Nhất không dừng lại, liên tục tung ra Thất Sát Quyền, trong phút chốc đã đánh hung vật ấy nát vụn.
Đợi sau khi nó đã chết hoàn toàn, Lâm Nhất mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đi thẳng qua cửa đồng.
Sau cánh cửa là một mật thất rộng rãi. Khoảnh khắc đặt chân lên mặt đất, Lâm Nhất lập tức cảm ứng được dao động linh lực yếu ớt.
Hắn không kịp suy nghĩ gì.
Trong thạch thất.
Những cỗ quan tài màu đen nứt ra, mười mấy Ma cương toàn thân tỏa ra khói đen quỷ dị lập tức nhào tới chỗ hắn.
Tuy số lượng nhiều nhưng đám Ma cương này hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với Ma cương mắt xanh hắn đã đối phó lúc trước.
Chúng Sinh Phẫn Nộ, Oán Thiên Bất Nhân!
Trong nháy mắt Lâm Nhất hợp năm ngón tay lại, hai sát chiêu của Thất Sát Quyền đã điên cuồng phóng ra. Sát ý toàn thân dâng vọt, khí chất kiêu ngạo, lạnh lùng của thiếu niên hoàn toàn thay đổi dưới sự diễn dịch của quyền pháp cấm kỵ. Dường như bước lên đỉnh cao, nhìn bao quát mọi núi nhỏ.
Quyền của hắn lúc thì giống như có thiên quân vạn mã hùng dũng lao tới, lửa giận ngưng tụ thành tiếng hô giết, chấn động đất trời. Lúc thì giống như có nhiệt huyết và nỗi đau khổ vô tận khó mà tiêu tan, tựa như máu nhuộm tà dương, thê lương là vậy.
Ánh mắt lạnh lùng của Lâm Nhất lóe sáng như điện, sát ý ngút trời hội tụ từ lòng hào hùng nhiệt huyết, khiến cơ thể hắn đầm đìa mồ hôi.
Chén Rượu Khó Cạn, Ai Cạnh Bên Ta!
Lại một tiếng quát lớn vang lên, quyền mang như mặt trời đánh ra, vài Ma cương còn lại nổ tung, xương cốt không còn.
Thạch thất mờ tối rung chuyển bởi quyền mang này, mặt đất nứt toác, lan ra như mạng nhện.
Lâm Nhất thu quyền đứng đó, nhìn đống đổ nát trước mắt, hắn giống như một thanh kiếm sắc bén, đánh đâu thắng đó.
“Nơi quỷ quái này đúng là nguy hiểm”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...